Ma Ngân

Trốn


trước sau

Đồng thời Dịch Tư Nam nhìn thấy biểu tình lạnh như băng của Cố Luân đang ngồi trên ghế chủ tọa trong phòng họp, sau lưng cùng có chút rét run, tuy nhiên hắn vẫn cố gắng trấn định, chậm rãi đi vào trong, sau đó hơi cúi người trước Cố Luân, vẻ mặt nghiêm trọng.

- Trại tập trung Tín Nghĩa làm một địa điểm trọng yếu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, hiện tại ta rất muốn biết, cảnh tượng như vậy rốt cuộc phát sinh như thế nào?

Cố Luân nhìn Dịch Tư Nam, lên tiếng hỏi, giọng điệu lạnh như băng.

- Ách... Tạm thời còn không minh bạch lắm, điều duy nhất biết đến chính là, bạo loạn bắt đầu từ Khu nhà giam chữ Giáp mà truyền ra ngoài!

Dịch Tư Nam nơm nớp lo sợ nói, hắn cũng biết, lần này phiền toái của hắn phỏng chừng sẽ không nhỏ, nếu có thể khống chế nguy hại ở mức thấp nhất, có lẽ còn có thể giữ được chức vị hiện tại của mình, nếu dẫn tới sóng to gió lớn, thì hắn sẽ chờ bị nhốt vào trong Giáo dưỡng doanh để làm phu khuân vác mà thôi.

- Như vậy hiện tại, ta hy vọng ngươi có thể mang ra toàn bộ Ma Văn theo dõi hình ảnh của Trại tập trung Tín Nghĩa tới đây.

Cố Luân nghiêm túc nói, trong lòng thì cực kỳ bất mãn với việc Dịch Tư Nam cuống quít chạy trốn, không làm ra bất kỳ bố trí nào.

Nhận được mệnh lệnh này, Dịch Tư Nam cũng không dám chậm trễ, liền đưa toàn bộ tin tức theo dõi được ra ngoài.

Thông qua hình ảnh, nhìn thấy tất cả tù nhân từ Chính Nghĩa Lâu giết ra ngoài, đồng thời triển khai chém giết với binh sĩ Tín Nghĩa, cũng giống như một bầy sói vô cùng hung tàn, những nơi đi qua thì một mảnh giáp cũng không lưu lại, không có một ngọn cò nào! Sắc mặt Cố Luân có thể nói là càng lúc càng biến đổi, trong lòng có khiếp sợ, có phẫn hận, cũng có bất mãn.

Khiếp sợ chính là Cố Luân không ngờ mấy trăm tù nhân của Khu nhà giam chữ Giáp kia lại có thực lực cao như vậy, nhất là sau khi được trang bị Chiến Văn. Mà bất mãn chính là bởi vì Cố Luân đã rõ ràng có thể nhìn thấy, quân đội thù vệ của Khu nhà giam chữ Giáp tại Trại tập trung Tín Nghĩa đã được thổi phồng tới mức cho rằng có sức chiến đấu phi phàm, rằng Khu nhà giam chữ Giáp phòng thủ rất kiên cố, quả thực chính là một cái rắm thúi.

Trông coi rời rạc, đối mặt với hỗn loạn thì không hề có kết cấu gì, đối mặt với tù nhân thì dễ dàng sụp đổ.

Đương nhiên điều này cũng có quan hệ rất lớn với việc Ngô Quý Kỳ trước đó đã bị xử lý.

- Hiện tại ta vô cùng muốn nhìn một cái hình ảnh bên trong Chính Nghĩa Lâu.

Cố Luân lại lần nữa dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Dịch Tư Nam, phân phó.

- Ách... Tốt, tốt.

Dịch Tư Nam miễn cưỡng đáp lại một tiếng, sau đó liền phân phó đám thuộc hạ còn lại không nhiều lắm, vào trong Chính Nghĩa Lâu để tìm kiếm Ma Văn theo dõi.

Nhưng mà, hai mươi phút trôi qua, câu trà lời mà Dịch Tư Nam thu được chính là, bên trong Chính Nghĩa Lâu, Ma Văn theo dõi đã hoàn toàn bị phá hủy, hệ thống truyền hình ảnh mới được lắp chỉ truyền lại các hình ảnh càng thêm ghê ngươi hơn.

Trung tâm của sân thể dục đang có thi thể bị chém thành hai nửa của Ngô Quý Kỳ, một thông đạo thì đang có thi thể với cái đầu bị nổ tung của Đường Cơ, tại lối đi nhỏ, trên lan can, thì các mảnh vụn thi thể của binh sĩ Cao Tương bắn ra khắp nơi, đây căn bản không thể dùng từ giết chóc để hình dung nữa, mà là hành hạ đến chết.

Hình ảnh như vậy lại lần nữa làm cho khóe miệng Cố Luân hơi giật giật, giờ khắc này, hắn dường như đã chân thật cảm nhận được sự đáng sợ của những tù nhân tại Khu nhà giam chữ Giáp kia.

Về phần Dịch Tư Nam, thì suýt nữa đã sợ tới mức ngất đi, một làm hắn thấy được cảnh này, hắn không thể thốt được câu nào, hai là do hắn biết đứa hắn con lớn nhất của hắn là Dịch Văn Hâm vẫn đang ở trong đó.

- Thị trưởng đại nhân, vừa rồi khi chúng ta điều tra Chính Nghĩa Lâu, đã phát hiện ra lệnh tử, vẫn còn sống, tuy nhiên thần chí lại có chút không tỉnh táo.

Trong Ma Văn thông tin của Dịch Tư Nam bỗng nhiên truyền đến thanh âm này.

Nghe vậy, vẻ mặt như tro tàn của Dịch Tư Nam không kìm được đột nhiên vừa động, Dịch Văn Hâm còn sống ư? Điều này đối với Dịch Tư Nam mà nói, tuyệt đối là một kỳ tích không thể chối cãi được.

- Nhanh, nhanh đưa hắn tới chỗ này!

Dịch Tư Nam không quan tâm gì nữa, vội vàng ra lệnh.

Đúng lúc này, trợ thủ của Lý Triệu Cương bỗng nhiên đi đến, bộ dáng cũng chật vật không chịu nổi, sau đó báo cáo với Lý Triệu Cương:

- Chù quản, vừa rồi quân đội tiếp viện ở bên cạnh Trại tập trung Tín Nghĩa đã phát hiện ra bác sĩ Tào Đông, cũng bị thương, nhìn qua rất chật vật, tinh thần cũng có chút sợ hãi, dường như nhận được một ít kích thích nào đó.

- Đưa hắn tới chỗ ta.

Lý Triệu Cương nghe thấy Tào Đông còn sống, cũng không có quá nhiều thoải mái, sắc mặt tái mét ra lệnh.

Rất nhanh, Tào Đông đã khập khiễng ôm lấy bả vai tiên huyết đầm đìa mà đi đến, bộ dạng mất tinh thần, mái tóc rối bởi, khi nhìn thấy Lý Triệu Cương thì khẽ cúi người.

- Ngươi có thể bình yên vô sự đã là tốt rồi.

Lý Triệu Cương hơi nhìn Tào Đông một cái, nhẹ nhàng nói, dù sao Tào Đông này cũng là học sinh của hắn.

- Đa tạ lão sư quan tâm, tuy nhiên, một chuyện này đối với ta mà nói, thì ảnh hưởng có chút lớn, mà toàn thân ta đang bị trọng thương, ta hy vọng có thể trở lại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chữa thương, đồng thời để cho trạng thái tinh thần của mình có thể khôi phục, hiện tại ta ở trong này cũng không làm được gì!

Tào Đông hơi nghẹn ngào nói.

Lý Triệu Cương cũng không nghĩ nhiều, hơi gật gật đầu.

Chỉ có điều, ngay khi Lý Triệu Cương khẽ gật đầu thì cánh cửa kim loại lại lần nữa được mở ra, ngay sau đó, Dịch Văn Hâm đã được nâng vào, nhìn qua không có quá nhiều tôn thương, nhưng hai mắt lại há hốc, trong ánh mắt vẫn tràn ngập hoảng sợ vô cùng vô tận, thân thể lại không kìm được run lên.

Nhìn thấy Dịch Tư Nam, Dịch Văn Hâm trực tiếp lao tới, lớn tiếng kêu lên:

- Phụ thân mau, mau, chúng ta lập tức sẽ thành công, giết chết Cao Triết Cơ, ngài sẽ lập tức trở thành Thần phụ, mà ta chính là người nối nghiệp của ngài, mau, khuôn mặt của Cao Triết Cơ thật là khủng khiếp, a, các ngươi đừng tới đây, không nên cắn ta...

Dịch Văn Hâm ôm lấy chân của Dịch Tư Nam, hàm răng run cầm cập, nói năng lộn xộn, hai mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, thần chí không rõ ràng, hiển nhiên, dưới tấn công của Huyễn Ma Chiến Văn, ý thức của hắn đã hoàn toàn tan rã, giống như một tên bệnh thần kinh bị kinh hãi.

Trái lại Dịch Tư Nam nghe thấy đứa con mình nói lời đại nghịch
bất đạo trước mặt Cố Luân, tuy rằng có chút đau lòng, nhưng vẫn cắn răng bước lên đạp cho hắn một cước, trực tiếp đá văng Dịch Văn Hâm ra, sau đó lạnh lùng nói:

- Tên nghịch tử nhà ngươi đang nói cái gì đó? Nếu còn nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận ta đánh chết ngươi!

Về phần Cố Luân, tự nhiên có thể nhìn thấy trạng thái của Dịch Văn Hâm, gần như đã biến thành kẻ điên, dứt khoát cũng không so do gì quá nhiều.

- Thị trưởng, vừa rồi chúng ta kiểm tra, trên vai Dịch Văn Hâm đã phát hiện ra một lỗ kim, đồng thời vị trí của lỗ kim này có màu xanh, rất có thể là bị tiêm vào Chất dịch rửa sạch linh hồn.

Thù hạ của Dịch Tư Nam nhẹ nhàng nói.

- Hả!

Nghe vậy, biểu tình của Dịch Tư Nam đột nhiên đại biến, hắn tự nhiên rõ ràng điều này có ỷ nghĩa gì, đó chính là đứa con của mình dường như sắp sửa biến thành nhân ngẫu, hoặc là ngu ngốc, càng chết người hơn là, Sở thực nghiệm linh hồn cũng không có giải dược của Chất dịch rửa sạch linh hồn, trên thực tế, cũng không cần phải nghiên cứu chế tạo thứ này.

Dưới sự chỉ định của Dịch Tư Nam, Sở thực nghiệm linh hồn chế tạo ra vô số nhân ngẫu, chỉ có điều, Dịch Tư Nam nằm mơ cũng không nghĩ tới, một ngày kia đứa con của mình cũng sẽ bị người khác biến thành nhân ngẫu.

- Chất dịch rửa sạch linh hồn? Điều đó không có khả năng, Sở thực nghiệm linh hồn khống chế Chất dịch rửa sạch linh hồn vô cùng nghiêm khắc. Làm sao có thể tuồn ra bên ngoài được?

Lý Triệu Cương bỗng nhiên lên tiếng, nên biết rằng, chuyện này cỏ quan hệ trực tiếp với hắn, nài thật sự truy cứu, thì cũng khó mà giải thích được.

Tào Đông đứng một bên, nhìn thấy trên vai Dịch Văn Hâm là một mảnh màu xanh biếc, tự nhiên biết rõ ràng đây là bệnh trạng điên hình của việc bị rót Chất dịch rửa sạch linh hồn vào thân thể, đồng thời hắn cũng nhớ rõ chuyện Tiêu Hoằng từ trong tay mình lấy đi một lọ Chất dịch rửa sạch linh hồn, nếu cẩn thận điều tra, phát hiện trong tay mình không có một lọ Chất dịch rửa sạch linh hồn, thì cũng không phải không có khả năng tra ra chân tướng.

Nghĩ vậy, Tào Đông lại nhìn trạng thái tinh thần của Dịch Văn Hâm, chủ động đứng ra, lên tiếng:

- Mấy ngày trước, Dịch Văn Hâm từ chỗ ta cầm đi một lọ Chất dịch rửa sạch linh hồn, còn bảo ta không nên nói cho người khác biết.

Nghe Tào Đông nói như vậy, những người ở đây đều cùng lúc hướng ánh mắt về phía Tào Đông, trong mắt tràn ngập cảnh giác và nghi ngờ.

- Từ chỗ ngươi lấy đi Linh hồn rửa sạch dịch? Dịch Văn Hâm cần Linh hồn rửa sạch dịch để làm gì?

Dịch Tư Nam nhìn chằm chằm vào Tào Đông, ép hỏi.

- Hắn nói, hắn nhìn trúng một nữ nhân tại Tín Nghĩa Thị, nàng kia không chấp thuận, hắn nói với ta, hắn muốn biến nữ nhân kia thành nhân ngẫu, như vậy sẽ thuận tiện cho việc chơi đùa.

Tào Đông khẽ liếc nhìn Dịch Văn Hâm đã tinh thần thác loạn một cái, binh thản nói rõ từng câu một, mà việc lấy cớ như vậy cũng vô cùng có khả năng, trên thực tế, mấy ngày trước Dịch Văn Hâm quả thật đã vì chuyện này mà đi tìm hắn, chỗ duy nhất không giống chính là Tào Đông cũng không đưa Chất dịch rửa sạch linh hồn cho Dịch Văn Hâm, vì thế Dịch Văn Hâm còn uy hiệp Tào Đông, muốn tìm người “dạy bảo” hắn.

Chuyện xấu xa như vậy bị Tào Đông nói ra, hiển nhiên trên mặt Dịch Tư Nam cũng không vui vẻ gì, hơn nữa đứa con của mình là loại người gì, Dịch Tư Nam còn không rõ ràng hay sao? Hắn cũng chỉ có thể khoát tay áo, ý bào chuyện này không cần đi điều tra, để tránh lộ ra càng nhiều việc xấu trước kia của con mình.

Thấy Dịch Tư Nam xua tay, Tào Đông tự nhiên hiểu được đây là có ý gì, sau đó khẽ chào mọi người trong này, thất tha thất thểu đi ra ngoài, sau đó lập tức tiến vào chỗ ở của mình, thu thập đồ đạc, sau đó nhanh chóng liên hệ với Ma Văn vận binh hạm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, chuẩn bị dùng danh nghĩa nghỉ dưỡng mà rời đi.

Ước chừng sáu tiếng trôi qua, thời gian đã tới rạng sáng, chân trời đã dần dần hiện ra một chút hào quang.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng suất lĩnh đội quân tù nhân vẫn đang chạy như điên bên cạnh rừng rậm, phía sau bọn họ có hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng đang đuổi sát không tha, đồng thời thỉnh thoảng còn bắn ra một chùm đạn về phía đám người Tiêu Hoằng, chỉ có điều, muốn bắn trúng thì lại rất không dễ dàng.

Trong lúc nhất thời, phía sau đám người Tiêu Hoằng đang không ngừng chạy như điên, cả một rừng cây cối đã bị Ma Văn cơ pháo bắn gãy rạp.

- Lão đại, chúng ta phải tìm được biện pháp cắt đuôi bọn chúng mới được, nếu cứ chạy như vậy, thì Thiết cước mã của chúng ta sẽ không chịu nổi.

Thiết Nam theo sát phía sau Tiêu Hoằng, lớn tiếng hô lên với Tiêu Hoằng.

- Yên tâm, ta tự có biện pháp, hiện tại chúng ta đừng có ngừng lại, ra sức thoát ra xa Trại tập trung Tín Nghĩa, nếumột khi giao chiến với mấy ngàn tên binh sĩ phía sau, thì chúng ta sẽ bị kéo vào vũng bùn trong chiến đấu, các binh sĩ Cao Tương từ bốn phương tám hướng chắc chắn sẽ mài chết chúng ta, ta không muốn nhìn thấy nhân viên tử vong, ta đã đáp ứng sẽ đưa toàn bộ bọn ngươi về nhà, thì nhắt định sẽ làm được.

Tiêu Hoằng cũng hô lớn với Thiết Nam ở phía sau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện