Ma Ngân

Không Phải Mình Tất Diệt


trước sau

Bước qua đại sảnh, đi vào một chỗ góc hành lang, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, một nam một nữ đang cuộn mình ở trong góc run rẩy.

- Xin hỏi, Dịch Tư Nam ở lầu mấy?

Tiêu Hoằng dùng ánh mắt bình thản nhìn một nam một nữ kia, dịu dàng hỏi, chỉ có điều, bên trong vẻ dịu dàng này có chứa hàn ý vô tận.

Một nam một nữ này đều không phải là binh sĩ, nhìn tình cảnh ngoài cửa sổ, đã sớm bị dọa cho hoảng hồn, sao dám lên tiếng trả lời?

Thấy một nam một nữ này cả người phát run cầm cập, trong ánh mắt toát ra vô tận sợ hãi, Tiêu Hoằng cũng không có hỏi lại thêm gì, cánh tay vừa nhấc lên hai mũi băng thứ liền xỏ xuyên qua trán một nam một nữ này, tiếp theo hai mắt hoảng sợ của họ, liền hoàn toàn đọng cứng lại ở trên mặt.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng đối với người Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã không có chút đồng tỉnh, nơi này gần như mỗi người đều trực tiếp hoặc gián tiếp là ác đồ chế tạo nhân ngẫu, có chết như vậy cũng là báo ứng.

- Mười phút! Mười phút sau, ta không muốn nhìn thấy bên trong tòa nhà lầu này, có người Cao Tương nào còn sống!

Tiêu Hoằng không hề nhìn lại một nam một nữ kia, nhẹ giọng phân phó.

- Rõ!

Diệp Lâm mặt không đổi sắc đáp lại một tiếng, liền phân phó cho đội quân tù nhân phân tán mở ra, không phải người mình tất diệt.

Ngay lập tức đội quân tù nhân liền bắt đầu ào ào chia ra từng gian phòng, bắt đầu “dọn dẹp” từng phòng!

Về phần Tiêu Hoằng thì nhìn lên sơ đồ bố cục treo trên vách tường lầu một một bên đại sảnh, sau đó mang theo Thiết Nam và Diệp Lâm, theo thang lầu đi lên tầng 7, nơi đó đúng là tầng trung tâm của tòa nhà lầu này: Văn phòng của Dịch Tư Nam, phòng họp trung tâm đều ở trên đó.

Giờ phút này Cố Luân ở trong phòng họp trung tâm, tự nhiên có thể nhìn thấy một loạt tình hình ở tầng dưới, cùng với binh sĩ Cao Tương từ bốn phương tám hướng đến tiếp viện, bị 400 tên tù nhân ngăn chặn lại.

Cảnh tượng như vậy làm cho người ta có cảm giác thật rất rung động, càng làm cho Cố Luân cảm thấy sợ hãi là 400 tù nhân kia cùng với nói ngăn chặn lại, còn không nói là trực tiếp xông vào trận địa địch tiến hành tàn sát điên cuồng.

Bằng vào sức chiến đấu cao siêu của bản thân, cho dù hơn mười binh sĩ Cao Tương đều không thể vây giết một người, ngược lại làbàn tay của đội quân tù nhân, không sai biệt lắm đều nối liền với một đường quang nhận hình tròn, quả thực chính là một cái máy thu gặt sinh mệnh, so với súng máy bắn liên thanh không sai biệt lắm.

Càng chết người hơn là binh sĩ Cao Tương chỉ có thuẫn phòng hộ cấp Ngự Giả, căn bản không ngăn cản được Viên Nguyệt Chiến Văn tính năng trác tuyệt, mỗi cái công kích lên trên mặt thuẫn, thuẫn phòng hộ liền vỡ nát.

Tạo thành hiện tượng này nguyên nhân chủ yếu chỉ có thể nói là do thực lực của song phương hoàn toàn không cùng một cấp độ, so ra năng lực của từng binh sĩ còn kém rất xa.

Bên kia Dịch Tư Nam và Lý Triệu Cương, nhìn thấy ngoài cửa sổ kia cảnh tượng máu chảy thành sông, phần chân tay cụt bay tán loạn, lại chỉ cảm thấy da đầu run lên, sau lưng lại phát lạnh như băng.

Giờ khắc này mấy người bên trong phòng, gần như ai nấy đều biết, bọn họ sắp rơi vào tai vạ đến nơi, mà trào phúng là đối phương chỉ có 500 người, bọn họ lại có tới 3 vạn, đây là loại khoa trương cỡ nào?

“Ầm!

Đột nhiên truyền đến một tiếng nổ từ cửa vào, đám người Cố Luân quay đầu nhìn liền thấy, cánh cửa kim loại của phòng họp trung tâm đã bị đá bay đi. Ngay sau đó, liền nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện ở trước cửa phòng họp trung tâm phía sau là Thiết Nam cùng với Diệp Lâm.

Nhìn thấy Cố Luân, cùng với Dịch Tư Nam mặc một thân chế phục Tướng quân, trên mặt Tiêu Hoằng hơi toát ra một vẻ tươi cười âm lãnh: Tốt lắm, cá lớn đều ở trong này!

Thông qua hình ảnh trước đó, đám người Cố Luân lập tức phán đoán ra: Nam nhân một thân áo trắng, đầu bạc này, đúng là đầu lĩnh của đám ác đồ.

Đối mặt với cảnh này, Cố Luân gần như hoàn toàn theo bản năng, rất nhanh khởi động Ma Văn chủ chiến của bản thân.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc Cố Luân vừa mới khởi động Chiến Văn, lại nhìn Tiêu Hoằng cùng với Thiết Nam, Diệp Lâm, không nói hai lời, trực tiếp phóng tới công kích Cố Luân!

Gần như chỉ trong nháy mắt, phòng họp trung tâm rộng lớn như vậy hoàn toàn rơi vào hỗn loạn. Thiết quyền của Thiết Nam, chùm tia sáng cực nóng của Diệp Lâm, cùng với Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng, liền đánh thẳng tới Cố Luân.

Một mình Tiêu Hoằng bằng vào Chiến Văn cao hơn người một bậc cùng với chân truyền của Cáp Thụy Sâm, liều đấu với một nhân vật Đại Ngự Sư cấp hai, vẫn miễn cưỡng có thể, cộng thêm Thiết Nam nhân vật Đại Ngự Sư cấp một nhãn hiệu lâu đời này, cùng với Diệp Lâm đồng dạng là Đại Ngự Sư, vây công một mình Cố Luân vẫn là dư dả, cho dù Cố Luân có trình độ Đại Ngự Sư cấp hai cũng phải chật vật chống trả.

Về phần Dịch Tư Nam cùng Lý Triệu Cương căn bản không phải là Ngự Văn Giả, hàng năm sống an nhàn sung sướng, sức chiến đấu ở trước mặt bốn gã Đại Ngự Sư, căn bản là không đáng nhắc tới.

- Nói cho các ngươi biết, Cố Luân ta nam chinh bắc chiến nhiều năm, chỉ bằng vào ba tên tù nhân các ngươi, muốn chiến thắng ta đường đường là Tướng quân, quả thực chính là si tâm vọng tưởng!

Đối mặt với ba người Tiêu Hoằng vây công, Cố Luân lộ vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng rít gào.

Nhưng mấy người Tiêu Hoằng hoàn toàn không thèm quan tâm Cố Luân rít gào.

Ngay sau đó, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng ở trước mặt Cố Luân đột nhiên chợt lóe sáng, một cái xoay người kỳ xảo chân truyền của Cáp Thụy Sâm, giống như nhẹ nhàng múa may liền vòng ra phía sau Cố Luân.

Tiếp theo liền dựa theo phương thức cận chiến điển hình nhất của Cáp Thụy Sâm, mũi chân đá vào đầu gối Cố Luân, cánh tay ôm cổ Cố Luân, trực tiếp ném cả người Cố Luân bay ra xa.

Đồng thời, Thiết Nam cùng Diệp Lâm dường như cũng ngầm hiểu, không nói hai lời, giống như hai đầu ác lang lao thẳng vào Cố Luân, sau đó là một trận công kích điên cuồng.

Gần như ngay lúc Cố Luân vừa mới chật vật thoát khỏi hai người này, đã thấy Tiêu Hoằng phóng tới tiếp đón Cố Luân, Hàn băng vạn năm thay đổi thất thường, cùng với thanh Nhược Thủy vô không bất nhập kia, giờ khắc này, không thể nghi ngờ tạo thành phiền toái thật lớn cho Cố Luân.

Không sai, cấp bậc Ngự lực của Cố Luân phải cao hơn một cấp so với Tiêu Hoằng, nhưng không chịu nổi rất nhiều bảo vật tuyệt thế ngoài thân của Tiêu Hoằng, ngoài ra, còn có chân truyền của Cáp Thụy Sâm và
Đại trưởng giả.

Dịch Tư Nam cùng Lý Triệu Cương rúc vào trong góc phòng họp trung tâm, nhìn thấy Cố Luân đã bị ba người vây đánh thành đầu heo, hầu như từ lúc vừa vào tới vốn không có chiếm được mảy may tiên cơ, trong lòng hai người đã biết đại sự không ổn.

Trao đổi lẫn nhau một ánh mắt, Dịch Tư Nam cùng Lý Triệu Cương liền tính toán lặng lẽ chuồn ra ngoài, sau đó chạy trốn, hiện giờ có nói cái gì đều chậm rồi, trọng yếu vẫn là giữ lấy cái mạng nhỏ.

Thế nhưng ngay lúc Dịch Tư Nam thật cẩn thận nhích tới cửa sau, sắc mặt hai người chợt biến sắc, chỉ nhìn thấy Vương Quân đang đỡ Phất Lạc đứng ở cửa, trên mặt hắn toát ra ý cười mờ nhạt.

Tiếp theo Vương Quân không nói một lời, nhấc chân chính là hai cước, đá Dịch Tư Nam cùng Lý Triệu Cương bay vèo vào lại trong phòng.

Cùng lúc đó, toàn bộ trại tập trung Tín Nghĩa, đội quân tù nhân vẫn như trước đang tiếp tục giết chóc, gần như không để cho binh sĩ Cao Tương bất kỳ đường sống. Hiện giờ toàn bộ trại tập trung Tín Nghĩa một lần nữa biến thành địa ngục nhân gian.

Rất khó tưởng tượng, ngắn ngủn trong vòng một ngày, trại tập trung Tín Nghĩa liên tục gặp hai lần tù nhân tàn sát. Thử hỏi ở Thái Qua Vũ Trụ trước nay có trại tập trung nào từng may mắn có “đãi ngộ” như vậy?

Làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất là: Đội quân tù nhân này quả thực đã biến thành sứ giả của địa ngục, đi đến địa phương nào, sẽ đem tới tai họa cho địa phương đó.

Ba vạn người bao vây mà lại không có chiếm được chút tiện nghi nào ở trên người tù nhân, mà ngược lại chỉ là chịu chết.

Mười phút sau, lại nhìn Cố Luân cả người là máu, ở trước mặt mấy người Tiêu Hoằng đã mất đi tất cả năng lực phản kháng. Trên cơ bản phương thức tấn công của ba người Tiêu Hoằng, Thiết Nam cùng với Diệp Lâm thật rõ ràng: Tiêu Hoằng phụ trách giằng co quấn chân, làm cho Cố Luân lộ ra sơ hở, Thiết Nam cùng Diệp Lâm chỉ thuần túy là tay đấm.

“Ầm!

Kèm theo một tiếng vang nặng nề này, chỉ thấy một cước của Tiêu Hoằng đã đá thẳng vào bụng Cố Luân, sau đó liền vươn tay chụp nắm tóc Cố Luân, rồi cứ như vậy kéo hắn tới trước cái bàn hội nghị đẹp đẽ quý giá, mạnh mẽ đè đâu Cố Luân trên bàn hội nghị, động tác có vẻ phi thường thô lỗ.

Thiết Nam, Diệp Lâm cũng cùng theo tới, giữ chặt hai tay của Cố Luân.

Giờ khắc này Cố Luân gần như đã mất đi tất cả năng lực phản kháng.

- Đã kết thúc rồi, giao ra Chiến Văn đi!

Tiêu Hoằng lạnh lùng nhìn Cố Luân, biểu tình lạnh như băng nói.

Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Hoằng như vậy, trong lòng Cố Luân chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy khắp toàn thân. Trong mơ hồ, Cố Luân có một loại cảm giác Tiêu Hoằng trước mắt này, căn bản không phải là một tù nhân bình thường, mà là một gã Tướng quân siêu cấp, bởi vì cử chỉ lời nói của Tiêu Hoằng chỉ huy đồng bạn đều có phong phạm Tướng quân! Đồng thời điên cuồng mà lại bình tĩnh.

Nghe câu hỏi của Tiêu Hoằng, Cố Luân không có lên tiếng trả lời, ánh mắt như trước là một bộ hung ác, đồng thời không ngừng giãy giụa, ý đồ lại lần nữa phản kháng. Bởi vì Cố Luân cũng biết kế tiếp nghênh đón mình rốt cuộc là gì.

- Xem ra tên Cao Tương chết tiệt ngươi này vẫn còn không có học ngoan ngoãn mà! Tuy nhiên, ta có thể dạy ngươi!

Nói xong, Tiêu Hoằng khẽ nâng lên cánh tay, khởi động Truy Liệp Giả Chiến Văn, phía trên cánh tay, hình thành một mũi tên đen như mực, đồng thời nhắm ngay chỗ Lý Triệu Cương nằm ở góc tường, trực tiếp bắn ra. Ngay sau đó mũi tên đen như mực xuyên thấu bả vai Lý Triệu Cương, hình thành một cái lỗ máu màu đen, nhìn như thương tổn không nặng lắm.

Chỉ có điều, ngay sau đó, liền thấy bốn phía lỗ máu trên vai Lý Triệu Cương, nhanh chóng xuất hiện thối rữa, đồng thời tốc độ lan rộng dùng mắt thường có thể thấy được.

Ngắn ngủn mười giây qua đi, cả cánh tay Lý Triệu Cương đã hoàn toàn thối rữa, thịt thối bắt đầu từ từ rời khỏi thân thể, trong tiếng cách cách rơi xuống mặt đất.

Trái lại Lý Triệu Cương tự nhìn thấy hình thể mình như thế, trên mặt đã tràn ngập vô tận hoảng sợ, đứng bật dậy không ngừng giãy giụa, đồng thời phát ra tiếng tru thống khổ.

Tuy nhiên, giãy giụa căn bản là không làm được chuyện gì, ngược lại làm cho chỗ thối rữa trở nên càng thêm nhanh hơn, đảo mắt đã thấy lan tràn ra nửa thân thể phía trên, sau đó là bộ mặt, mắt, mũi, cuối cùng là toàn thân.

Sau một phút, lại nhìn Lý Triệu Cương đã ngã xuống trong vùng máu, xương trắng lộ ra dày đặc, bốn phía là máu thịt rữa nát, đồng thời phát ra mùi tanh tưởi.

Dịch Tư Nam lúc này cá người đã hoàn toàn sửng sốt ngây người, ngay cả Cố Luân bị đè đầu trên bàn hội nghị cũng toát ra vẻ hoảng sợ. Hắn không sợ chết, nhưng là chết kiểu này không thể nghi ngờ là quá khủng bố, tận mắt nhìn thân thể của chính mình từ từ hư thối đến một khắc cuối cùng.

Không kìm được khóe miệng Cố Luân co rúm mấy lần, tiếp theo chỉ thấy Cố Luân trở nên rất thức thời, đình chỉ khởi động Chiến Văn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện