Buổi sáng ngày hôm sau, trải qua một buổi tối huấn luyện, Tiêu Hoằng chậm rãi mở ra hai mắt. Ở Thái Ngô Thành tháng 8 là mùa nóng bức nhất, ngoài cửa sổ ánh nắng đã chiếu sáng tươi đẹp.
Đi vào trong phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa sạch thân thể khô nóng cả đêm, rồi sử dụng Thể Thái Huấn Luyện Pháp làm cho Ngự lực trong cơ thể trở nên sinh động, Tiêu Hoằng liền mặc vào một thân áo dài lụa màu trắng, hai tay đút túi, đi ra tiền sảnh.
Hiện giờ nơi này đã sáng sủa sạch sẽ, tất cả vật phẩm được bố trí thỏa đáng, Lý Nhạc đang chỉ đạo đám người Lâm Tử, chà lau sạch sẽ một chút bụi bẩn còn sót lại trên mặt đất.
Ở ngoài cửa bởi vì thời gian còn mới, cũng không có giống như ngày khai trương gióng trống khua chiêng như vậy, chỉ là ở ngoài cửa treo một cái Ma Văn chiêu bài trông rất bắt mắt, chúc mừng Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ dời đến chỗ tốt, hôm nay chính thức mở cửa, toàn bộ giảm giá 50% ( Ở đây tác giả đề cửu ngũ chiết=95%, vậy có khác gì làm công không, hì hì... ).
Về phần xếp hàng trước cửa chỉ có mười người. Đa số người xếp hàng đều đã lĩnh số, chờ ở bên Đại Hoằng hội sở bên kia, tránh được ánh mặt trời chói chan thiêu đốt.
Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa định mở cửa chuẩn bị tiếp tục làm việc, ngoài cửa một chiếc Ma Văn Xa nhỏ màu đỏ tươi bỗng nhiên chậm rãi đậu lại trước cửa Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ.
Tiếp theo từ bên trong đi ra một nữ nhân, mang trên đỉnh đầu mũ che nắng, vành nón rất lớn gần như che khuất cả khuôn mặt, đồng thời còn mang theo một kính mát thật lớn màu nước trà.
Nữ nhân mặc một thân thường phục, áo lụa mỏng màu lam nhạt, quần bò màu trắng, nhìn qua thực trang nhã.
Đi xuống Ma Văn Xa nhỏ, nữ nhân liền đi thẳng vào Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ, hơi đánh giá một chút bốn phía, coi như hoa lệ, làm cho người ta có cảm giác thực thoải mái. Tiếp theo người nữ nhân này khẽ nhếch khóe miệng, rồi dời ánh mắt vào Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng, tự nhiên đã chú ý tới nữ nhân cách đó không xa, tuy nhiên, cũng không có quá để ý, dù sao nơi này mỗi ngày tiếp đón nữ nhân thật sự rất nhiều.
- Phu nhân! Nếu ngài có thẻ hội viên, có thể ở...
Không đợi Tiêu Hoằng nói hết lời, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên biến đổi, chỉ thấy người nữ nhân này nhẹ nhàng lấy kính mát xuống, lộ ra một đôi mắt hạnh mày ngài, đúng là Mộ Khê Nhi!
Có phát hiện như vậy, thân mình Tiêu Hoằng lập tức cứng đờ, đại não phút chốc rơi vào đình trệ, tiếp theo sắc mặt liền lộ ra một tia đỏ ửng.
Lý Nhạc đứng một bên thì lại mở lớn hai mắt, khóe miệng còn thoáng thấy một ít nước miếng. Mộ Khê Nhi a! Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được lại có đại minh tinh, đến thăm cái quán nhỏ của Tiêu Hoằng. Trời ạ! Không phải đang nằm mơ chứ!?!?!
- Ta đến là muốn làm bảo dưỡng mặt, không biết Tiêu đại sư có thời gian hay không?
Nhẹ nhàng đi tới mấy bước, Mộ Khê Nhi tựa cười như không cười nói.
- Bảo dưỡng mặt? Oa! Đây là nhiệm vụ của ta...
Nghe Mộ Khê Nhi nói như vậy, hai mắt Lý Nhạc phóng ra tia sáng rừng rực, bước tới gần Mộ Khê Nhi, quệt nước miếng còn dính nơi mép, cướp lời nói.
Tuy nhiên, lúc này Tiêu Hoằng sắc mặt còn hơi ửng đỏ, lại như tia chớp vươn tay, rất nhanh nắm cái cổ dài nhỏ của Lý Nhạc, tùy tay ném Lý Nhạc ra phía sau mình, tiếp theo liền có vẻ ngượng ngùng chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Khê Nhi.
- Mộ... lầu... mời lên lầu!
Tiêu Hoằng có phần nói lắp, cũng không có gọi ra tên đầy đủ của Mộ Khê Nhi, hắn biết rằng Mộ Khê Nhi giả trang như vậy, chính là không muốn cho người khác nhận ra.
- Tốt!
Mộ Khê Nhi thật có vẻ tự nhiên hào phóng, mang vào lại kính mát thật lớn, dưới hướng dẫn của Tiêu Hoằng, đi lên bậc thang.
- Này, này, này... đây là chuyện gì vậy? Nữ nhân kia rốt cuộc là ai? Lại chen ngang vào!
Mấy thiếu nữ đã xếp hàng phía trước ngay từ sáng sớm, nhìn thấy Tiêu Hoằng mang theo một nữ nhân thần bí đi lên lầu hai, hơi tỏ vẻ bất mãn nói.
- Đại tỷ! Ngài cũng đừng oán giận, chẳng lẽ bạn gái của Tiêu Hoằng làm thẩm mỹ, cũng cần xếp hàng sao?
Lâm Tử cười hì hì lên tiếng nói. Vừa rồi tự nhiên hắn cũng chú ý thấy Mộ Khê Nhi, cũng nhìn thấy phản ứng của Tiêu Hoằng, nên liền nói đơn giản như vậy.
Dù sao mỗi ngày trong phòng Tiêu Hoằng đều phát ra tiếng ca của Mộ Khê Nhi, cộng thêm phản ứng vừa rồi của Tiêu Hoằng, tự nhiên Lâm Tử có thể phán đoán ra vài phần.
Nghe nói như thế, các nữ khách hàng đều hai mặt nhìn nhau. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói, Tiêu Hoằng nhìn như có phần mộc mạc chất phác lại có bạn gái. Tuy nhiên, tiếng xí xào oán giận lập tức tiêu tan. Dù sao người ta làm bảo dưỡng mặt cho bạn gái của mình, không lẽ cũng cần xếp hàng sao?
Tiêu Hoằng đã đi lên lầu hai, tự nhiên không biết Lâm Tử đã trực tiếp gán Mộ Khê Nhi vào trên người mình. Hiện giờ bởi vì vừa mới trang hoàng xong, toàn bộ lầu hai cũng không có người, chỉ có một cái giường khám bệnh.
Tiêu Hoằng đứng giữa phòng, toàn thân ít nhiều có vẻ có chút cứng ngắc, hai mắt hơi né tránh, không dám nhìn thẳng vào Mộ Khê Nhi, sắc mặt như trước ửng đỏ.
Chậm rãi tháo mũ che nắng cùng kính mát xuống đặt ở đầu giường, Mộ Khê Nhi đánh giá một chút bộ dáng ngượng ngùng của Tiêu Hoằng, khẽ che cái miệng nhỏ nhắn, cười cười nói:
- Ngài không cần khẩn trương như vậy, ta cũng sẽ không ăn thịt ngài. Lần đầu tiên gặp mặt, không phải ngài rất phóng khoáng sao? Lần này đến đây, là ta muốn nói lời cảm tạ riêng với ngài, hơn nữa nghe nói thẩm mỹ của ngài nơi này hiệu quả rất tuyệt, ta cũng thuận tiện đến thử một lần.
- Ừm!
Tiêu Hoằng khẽ gật gật đầu, mặt đã đỏ như một quả táo, dù sao lần đầu tiên gặp mặt cùng Mộ Khê Nhi, lúc ấy tình huống nguy cơ, sau lại lại có Lôi phu nhân, hiện tại hắn chỉ có một mình tiếp xúc cùng Mộ Khê Nhi, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân, vẫn là lần đầu tiên hắn ngồi chung phòng cùng một cô gái.
- Thật không thể tưởng được, tên hung hãn lúc trước sát phạt ở bên trong tràng đấu, cũng có một mặt thẹn thùng thế này!
Mộ Khê Nhi nói tiếp, trong lời nói hơi có mùi vị trêu chọc. Hiển nhiên, nàng còn phóng khoáng hơn so với Tiêu Hoằng.
Tiếp theo sau, lại hàn huyên vài câu đơn giản, cho đến khi Mộ Khê Nhi nhẹ nằm trên giường, Tiêu Hoằng ngồi ở bên cạnh Mộ Khê Nhi. Lúc này Tiêu Hoằng mới cố ép chế sự căng thẳng trong lòng, đồng thời lấy một cái khăn mặt mới thấm nước, bắt đầu nhẹ nhàng lau trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Mộ Khê Nhi.
Tuy nhiên, làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên là, lau xong mặt
Mộ Khê Nhi nhưng lại không dính bẩn thứ gì, khăn mặt màu trắng lau xong vẫn còn sạch như mới, quả thực những gương mặt trát đầy phấn của những nữ nhân khác không thể so sánh nổi.
Tuy rằng còn có chút khẩn trương, nhưng trong quá trình lau mặt, Tiêu Hoằng vẫn là như “cầm thú”, ngắm nhỉn thỏa thích cần cổ trắng nõn của Mộ Khê Nhi, do là mùa hè, thậm chí Tiêu Hoằng còn có thể nhìn thấy cái rãnh nhỏ giữa ngực Mộ Khê Nhi kia.
Thật sự là súc sinh mà, không thể nhìn!
Trong lòng Tiêu Hoằng không ngừng tự cảnh báo mình như vậy, nhưng ánh mắt cũng không sao kìm lòng được, thậm chí thân thể của chính mình còn có phản ứng, nhưng hắn mãnh liệt khắc chế.
Kỳ thật, điều này cũng không có gì đáng trách, Tiêu Hoằng cũng là một nam nhân hoàn toàn bình thường, hơn nữa ở vào phương diện nào đó là giai đoạn dồi dào sinh lực nhất.
- Ngài đã cứu ta, ta đã xem ngài trở thành bạn tốt, nói với ngài một bí mật, tháng sau, ta sẽ đi vào học ở Tây Tân Ma Văn học viện.
Ngay lúc Tiêu Hoằng khu động Dược Văn làm đẹp da, trợ giúp Mộ Khê Nhi tân trang trên gương mặt không chút tỳ vết nào, Mộ Khê Nhi nhắm mắt lại, giọng điệu thoải mái nói với Tiêu Hoằng.
Bởi vì trước đó chỉ là trò chuyện từng câu từng câu một, bởi vậy, dưới loại bầu không khí này, không thể nghi ngờ làm cho cảm xúc khẩn trương trong lòng Tiêu Hoằng phai nhạt đi rất nhiều.
- Hả? Cô sắp đi Tây Tân Ma Văn học viện, vậy về sau cô không ca hát nữa à?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi, hiển nhiên nhờ tán gẫu như vậy, đã dần cảm thấy quen thuộc cùng Mộ Khê Nhi.
- Ca hát à, dù sao ta cũng còn hợp đồng với công ty. Tuy nhiên, tần suất biểu diễn sẽ ít một chút!
Mộ Khê Nhi đáp lại, giọng điệu có vẻ hoạt bát hơn lên.
- Vì sao cô muốn chọn vào Tây Tân Ma Văn học viện?
Tiêu Hoằng cũng bắt đầu chủ động đưa ra đề tài, kỳ thật bản thân Tiêu Hoằng cũng không phải bí ẩn, chỉ vì hoàn cảnh sinh trưởng, làm cho người ta ít nhiều có cảm giác có vẻ hơi lãnh đạm.
- Còn không phải là nhìn thấy ngài, cùng với chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, làm cho ta cảm thấy cần phải tăng lên vũ lực của ta một chút. Dù sao cứ để cho người klhác bảo hộ mình cũng không phải là biện pháp tốt! Hơn nữa ta rất muốn học tập chuyên nghiệp về Hoán Văn giả. Tuy nhiên, trước đây nghe bọn họ nói, Hoán Văn giả cần phải có ít nhất một con linh thú, tốt nhất là linh thú nhỏ vừa mới sinh không bao lâu, như vậy sẽ dễ bồi dưỡng cảm tình và ký kết khế ước, cùng với làm cho nó trưởng thành tốt hơn. Chỉ là linh thú nhỏ rời khỏi mẹ, thường thường sẽ rất khó sống sót, thường chỉ có một số ít sinh mệnh lực ngoan cường mới có thể sống, mà lại rất thưa thớt, rất khó tìm được... Ôi... Ta chính vì việc này mà đau đầu đây.
Mộ Khê Nhi thở dài một hơi nói tiếp:
- Quên đi, không thèm nghĩ nữa! Đến lúc đó rồi tính sau!
- Qua vài ngày, ta sắp đi tham gia mùa săn bắt, nếu có thể ta sẽ giúp cô kiếm một con.
Tiêu Hoằng ân cần nói, đây dường như cũng là bản năng của đa số nam nhân.
- Thật vậy chăng?
Mộ Khê Nhi nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên là vui sướng, tuy nhiên ngay sau đó, lại có vẻ băn khoăn:
- Tuy nhiên, nghe nói tham gia mùa săn bắt rất nguy hiểm!
Bởi vì Tập đoàn Khoa Long năm nay cũng sẽ thành lập đoàn đội, mỗi một lần đi vào, ít nhất đều phải hi sinh một hai người, còn đa số mọi người phải mang thương trở về. Bởi vậy, thường thường tiến vào Ám Dung Động Quật chính là trò chơi của kẻ mạo hiểm, một khi từ bên trong đi ra được, khẳng định là có một khoản thu hoạch lớn.
- Ta sẽ cẩn thận, hơn nữa ta cũng sẽ tìm cho cô một con linh thú nhỏ trở về.
Tiêu Hoằng cười đáp lại.
- Lần trước bởi vì ta mà làm hỏng Chiến Văn của ngài, lần này lại để ngài mạo hiểm, cái này... ta thật ngại?
Mộ Khê Nhi có phần áy náy nói.
- Không sao! Chiến Văn lần trước cũng đã sắp loại bỏ, ta đã chế tạo ra loại tốt hơn rồi.
Tiêu Hoằng cười nói, cả người đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, đồng thời đã xong quy trình làm đẹp gương mặt, đưa cho Mộ Khê Nhi một tấm gương soi.
Tiếp nhận chiếc gương nhỏ, phản chiếu gương mặt mình, hai mắt Mộ Khê Nhi chợt lóe sáng, tuy rằng làn da mặt của Mộ Khê Nhi vẫn rất tươi tốt, hơn nữa dựa vào ưu thế còn trẻ tuổi, da mặt có thể nói là trơn bóng, nhưng cho dù da mặt trơn bóng cách mấy, cũng khó tránh không có chút tỳ vết nào.
Hiện giờ vài cái điểm đỏ nhỏ trên mặt đã hoàn toàn biến mất, làn da tinh tế trắng như trứng gà lột, trắng như thoa phấn, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác trong suốt sáng bóng.
- Oa! Thật lợi hại!
Mộ Khê Nhi soi mặt trong gương, ngạc nhiên thán phục kêu lên, trên nét mặt tràn ngập vui sướng.
- Làn da cô đã rất đẹp rồi, cho nên việc làm này cũng không thấy rõ ràng lắm. Tuy nhiên, làm nhiều lần mới có lợi cho làn da, hơn nữa không giống các đồ trang điểm khác, là nó không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Tiêu Hoằng theo bản năng đẩy mạnh đạo lý tiêu thụ, trên mặt đồng dạng có chứa vẻ tươi cười mờ nhạt. Đối với Tiêu Hoằng mà nói, đây không thể nghi ngờ là khẳng định đối với chính mình.