Cùng lúc đó, Tào Đông rời đi từ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đã cưỡi Ma Văn chiến hạm, ngày đêm
không nghỉ, xuyên qua Bắc Áo liên hợp thể rộng lớn, đã chậm rãi xuất
hiện bên ngoài tầng khí quyển của Thợ Săn Tinh.
Hiện giờ trải qua một thời gian dài phát triển, Tập đoàn Thợ Săn đã hoàn toàn cắm rễ trên Thợ Săn Tinh, đồng thời sáng lập ra rất nhiều tuyến
đường giao thương.
Mặt hàng kinh doanh chủ yếu vẫn là các loại tài liệu được dùng Ma Văn
thúc đẩy để gieo trồng ra, cùng với các hạng mục kinh doanh giống như
khi Tiêu Hoằng còn ở đây.
Đồng thời còn được Gia Đô Đế Quốc mạnh mẽ bồi dưỡng, điều này cũng không kỳ quái, hiện giờ gần như toàn bộ thành viên của Đoàn tinh anh Thợ Săn
đã khôi phục lại chức vụ, đám người được Áo Thác chiếu cố, trên cơ bản
Tập đoàn Thợ Săn vẫn có thể đi ngang trong Gia Đô Đế Quốc.
Bởi vậy từ trên cao nhìn lại, một khu vực lớn trên Thợ Săn Tinh đã hoàn
toàn phát triển, các loại Ma Văn hạm quân dụng hoặc dân dụng đang không
ngừng lui tới.
Chỉ từ bề ngoài nhìn thoáng qua, thì Tập đoàn Thợ Săn còn có vẻ cường đại hơn so với khi Tiêu Hoằng rời đi.
Nhưng dù vậy, ai là lão đại chân chính của Tập đoàn Thợ Săn, tất cả
thành viên trung tâm của Tập đoàn Thợ Săn đều rất rõ ràng, đó chính là
Tiêu Hoằng, mặc dù hiện tại Tiêu Hoằng không ở đây, nhưng bọn hắn vẫn
tin chắc rằng, một ngày nào đó Tiêu Hoằng còn có thể trở về.
Rất nhanh, khi Tào Đông cưỡi Ma Văn Hạm vận tải, chậm rãi đậu trên Thợ
Săn Tinh, lúc đi xuống Ma Văn Hạm vận tải, hắn lập tức cảm thấy không
khí bốn phía rất tươi mát, bầu trời xanh như ngọc bích.
Cảnh tượng như vậy, ở Ma Duệ Tinh và Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc thì rất khó gặp được, đây là kết quả của việc hiện đại hoá cao độ kết hợp hoàn
mỹ với bảo vệ sinh thái.
Tuy nhiên, giờ phút này Tào Đông căn bản không có tâm tư nhàn hạ để
hưởng thụ hương hoa thơm ngát bốn phía, hay là chim muông hót líu lo, mà hắn lập tức nhìn vào một tấm bản đồ giản dị trong tay, một đường hỏi
thăm, tìm được Tổng bộ trung tâm của Tập đoàn Thợ Săn.
Đây là một khu vực riêng biệt, bên trong là các tòa nhà cao chọc trời,
bốn phía thì lại là các vách tường hợp kim cao lớn. Phòng hộ cực kỳ
nghiêm khắc.
Đi tới bên cạnh Tổng bộ trung tâm, Tào Đông liền trình bày mục đích tới
đây của mình cho các binh sĩ cảnh giới, sau đó lấy ra tờ giấy có ký tên
Tiêu Hoằng.
Đám cảnh giới binh này đều là bộ hạ cũ của Tiêu Hoằng, đối với chữ ký
của Tiêu Hoằng thì đều vô cùng quen thuộc, mà chữ viết của Tiêu Hoằng
cũng cực kỳ đặc biệt, rồng bay phượng múa, mỗi một chữ nhìn qua rất
giống một viên Ma Văn phi đạn nổ tung, người bình thường muốn mô phỏng
theo thì cũng không bắt chước được.
Nhìn thấy tờ giấy này, vẻ mặt cảnh giới binh không kiềm được khẽ động,
sau đó lại nhìn Tào Đông, thấy hắn cũng không phải là người có Ngự lực
cao thâm gì.
- Đi theo ta.
Cảnh giới binh này lên tiếng, sau đó liền dẫn Tào Đông vào Tổng bộ trung tâm, một đường đi về phía văn phòng của Bác Sơn.
Lúc này Bác Sơn đang mặc một bộ tây trang, ở trong văn phòng xa hoa của
mình, sửa sang lại báo cáo tài vụ sắp tới, tình hình thu chi vẫn rất
tốt.
- Tổng tài, ngoài cửa có một người tự xưng là đến từ Ma Duệ Tinh muốn gặp.
Đúng lúc này, một nữ thư ký xinh đẹp đi vào trong của văn phòng Bác Sơn, báo cáo với hắn.
Gần như ngay khi nghe tới ba chữ “Ma Duệ Tinh”, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Bác Sơn không kiềm được đại biến, hắn tự nhiên biết, từ Ma Duệ Tinh
trốn ra, trực tiếp tới tìm hắn, thì có ý nghĩa gì, rất có thể là có tin
tức về lão đại.
- Mau, mang hắn vào.
Bác Sơn không nghĩ ngợi nói.
Sau một lát, Tào Đông đã phong trần mệt mỏi đi tới, thoạt nhìn có vẻ lấm lem giống như một con báo đất, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ bất an, nhìn
về phía Bác Sơn.
- Là Tiêu Hoằng để ta đến tìm ngươi, đây là tờ giấy mà Tiêu Hoằng đưa cho ngươi.
Tào Đông nói xong, trực tiếp cầm tờ giấy trong tay giao cho Bác Sơn.
Trên tờ giấy chỉ có hai chữ “Thả người”, phía dưới là chữ ký của Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên, từ trong chữ ký này, Bác Sơn lại tìm ra tin tức mà Tiêu Hoằng truyền tới, đó chính là chữ ký này dựng thẳng đứng.
Những người biết rõ Tiêu Hoằng thì gần như đều biết rằng, Tiêu Hoằng ký
tên ngang thì có nghĩa là bình an vô sự, có thể thoải mái giải quyết,
nhưng dựng thẳng thì có nghĩa là chuyện khó giải quyết.
Hiển nhiên, Tiêu Hoằng đã thông qua phương thức này để thông báo cho Bác Sơn biết về tình cảnh hiện tại.
- Tiêu Hoằng đưa tờ giấy cho ngươi như thế nào?
Bác Sơn hơi ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc, hỏi Tào Đông, bộ dáng tiểu
lưu manh khi xưa đã không còn sót lại chút gì, hiện tại Bác Sơn đã thành thục hơn rất nhiều.
- Là lúc Trại tập trung Tín Nghĩa bạo loạn!
Tào Đông cũng không có gì để giấu giếm cả, kể toàn bộ quá trình lại một lần, rất tỉ mỉ và đầy đủ.
Bác Sơn nghe xong, đã hiểu được toàn bộ dụng ý khi trước của Tiêu Hoằng, cùng với tình cảnh hiện tại của hắn, đây quả thật rất đúng với chữ ký
dựng thẳng này.
- Ta đã trợ giúp Tiêu Hoằng rất nhiều, hiện tại hy vọng có thể trả người nhà lại cho ta, còn nữa... Tiêu Hoằng đã đáp ứng cho ta 600 vạn kim.
Tào Đông hơi có chút bất an nói.
Bác Sơn cũng không lập tức trả lời, mà trầm tư sau một lát, sau đó trực
tiếp lấy từ trong ngăn kéo ra một cái trữ kim văn giá 1000 vạn kim, đặt
trước mặt mình.
- Nơi này có 1000 vạn kim tệ, hiện tại ta hy vọng ngươi có thể viết tất
cả những gì mà ngươi biết tại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, sau đó ngươi có thể cầm tiền đi đoàn tụ với người nhà của ngươi!
Bác Sơn lên tiếng.
Nghe vậy, Tào Đông thoáng chần chờ một chút, tuy nhiên, hiện tại hắn đã
không có lựa chọn nào khác, huống chi Bác Sơn còn trực tiếp đưa tới 1000 vạn kim, mà trọng yếu hơn là, hiện tại hắn đã quyết tâm hoàn toàn thoát ly quan hệ cùng Xích Nghĩa liên hợp thể, bán đứng Cao Tương Chân Nghĩa
Quốc thì có sao đâu?
Ngay sau đó, Tào Đông liền viết lại tất cả những gì mình biết về binh
lực của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cùng với hệ thống chủ đạo, cơ cấu
nhân viên... sau đó đặt ra trước mặt Bác Sơn.
Bác Sơn hơi nhìn một chút, đối với tư liệu do Tào Đông cung cấp này thì
hắn cũng nửa tin nửa ngờ, tuy nhiên, cuối cùng cũng biết một chút đại
khái về Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Sau đó Bác Sơn liền thông qua Ma Văn thông tin liên lạc với Ngả Nhĩ Văn, bảo hắn đưa toàn bộ người
nhà của Tào Đông tới đây, đồng thời thả đám
người Tào Đông rời đi.
Thấy Tào Đông cầm trữ kim văn xoay người rời đi, cặp lông mày của Bác
Sơn hơi nhăn lại, hắn biết rõ trước mắt nên làm cái gì, đó chính là
nhanh chóng chuẩn bị, vào thời khắc mấu chốt nhất, trợ giúp Tiêu Hoằng
một phen, đương nhiên có muốn hỗ trợ thì cũng không phải là chuyện dễ
dàng.
Một tháng thời gian đã vội vàng trôi qua.
Đối với việc truyền tin tức cho Bác Sơn, Tiêu Hoằng cũng không quá mức ỷ lại, bằng vào thực lực quân sự của Tập đoàn Thợ Săn, tự bảo vệ mình thì có thừa, nhưng xuyên qua vũ trụ mờ mịt, ngàn dặm xa xôi đến tới đây trợ giúp ư? Ít nhiều cũng có chút không đủ sức.
Huống chi sau lưng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc này lại chính là toàn bộ Xích Nghĩa liên hợp thể.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng đã ở cùng đội quân tù nhân trong chỗ ẩn núp tạm thời được gần bốn mươi ngày.
Trong bốn mươi ngày này, tất cả đội quân tù nhân đều nhận được Chiến Văn mà Tiêu Hoằng chế tạo theo yêu cầu, cùng với các phòng ngự Chiến Văn
của Chế văn sư khác chế tạo ra.
Kể từ đó, Chiến Văn của đội quân tù nhân đã từng hai cái biến thành ba
cái, cộng thêm một cái Chiến Văn loại phòng ngự, ngoài ra, hỗ động Ma
Văn lại rất thuận tiện cho đội quân tù nhân tiến hành kết nối chiến
thuật, càng thêm thuận tiện cho việc hợp tác lẫn nhau.
Mỗi một tấm hỗ động Ma Văn cũng đều được đánh số, Tiêu Hoằng là số 1,
Thiết Nam là số 2, Ốc Sư số 3, theo thứ tự sắp xếp xuống, số cuối cùng
không ai khác chính là Vương Quân.
Hơn nữa đội quân tù nhân trải qua bốn mươi ngày tu luyện này, cấp bậc
lại một lần nữa được tăng lên mạnh, lại có hai mươi tên Ngự Sư cấp năm
đạt tới Ngự Sư đỉnh phong, các Ngự Sư cấp bốn khác, ngoài Vương Quân ra, thì cũng toàn bộ tiến vào Ngự Sư cấp năm.
Hiện giờ cấp bậc Ngự lực của toàn bộ đội quân tù nhân đã biến thành: Ngự Sư đỉnh phong 481 người, Ngự Sư cấp năm 50 người, Ngự Sư cấp bốn 1
người, ngoài ra, còn có Phất Lạc có Ngự Hồn cấp hai, tuy nhiên hắn vẫn
không có sức chiến đấu, thậm chí tình huống cũng đã phát triển theo
chiều hướng mà Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy nhất.
Phất Lạc liên tục sốt nhẹ, ý thức càng ngày càng mơ hồ, Văn đan, cùng
với Ma Văn trị liệu mà Tiêu Hoằng phối chế khi trước thì chỉ có thể duy
trì, trị phần ngọn mà không trị được phần gốc.
Hiển nhiên, dựa theo am hiểu về kỹ thuật Dược sư của Tiêu Hoằng, thì
Phất Lạc cần phải được trị liệu, nếu không rất có thể sẽ sốt cao, cuối
cùng não bị tử vong, hoặc trực tiếp giữ được tính mạng nhưng lại trở
thành kẻ sống thực vật.
Nên muốn trị liệu hữu hiệu, nhất định phải hiểu biết rõ ràng chính xác
về tình huống đại não của Phất Lạc, muốn làm vậy thì cần có dụng cụ điều trị có độ chính xác cao, mà muốn có được thứ này, thì lựa chọn tốt nhất chỉ có thể là đi về phía khu Gia Tác.
Đi về phía thành thị tương đối lớn một chút thì kia nhất định phải mở
một đường máu thì mới có thể được, sau đó chính là một vòng tuần hoàn vô hạn, không ngừng giết chóc, bởi vì mỗi một thành phố lớn đều kiểm tra
phi thường nghiêm khắc, hơn nữa các cửa ải giữa chúng cũng rất mạnh.
Lại một lần nữa tiến vào phòng của Phất Lạc, trên trán Phất Lạc đã đầm
đìa mồ hôi, tuy nhiên hai mắt suy yếu vẫn nhìn về phía Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không nói gì thêm, nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay to của Phất Lạc, ánh mắt bình thản nhìn hắn.
Phất Lạc cũng không lên tiếng, dường như đang điều chỉnh một luồng ý
thức cuối cùng sót lại trong đầu mình, nhẹ nhàng lắc lắc đầu đối với
Tiêu Hoằng.
Cái lắc đầu này giống như bao gồm thiên ngôn vạn ngữ, trong yên lặng mà
nói cho Tiêu Hoằng biết, hắn không muốn trở thành trói buộc của đám
người Tiêu Hoằng, hãy buông tha cho hắn đi.
Hành động này của Phất Lạc thì tất nhiên Tiêu Hoằng có thể hiểu rõ, nhưng hắn chỉ khẽ cười.
- Từ khi đội quân tù nhân thành lập, quy củ đầu tiên được lập ra chính
là không bỏ lại bất kỳ một huynh đệ nào, cho dù chỉ còn có một đường
sinh cơ, thì sẽ không bỏ cuộc, ở trong lòng của ngươi, bất kể ngươi coi
ta là gì, là vãn bối, hay là bằng hữu, hoặc là gì khác, thì Tiêu Hoằng
vẫn coi ngươi là người một nhà, bởi vậy, chỉ cần có một đường sinh cơ,
ta cũng sẽ kéo ngươi từ quỷ môn quan về, hãy tin tưởng ta.
Tiêu Hoằng tuy rằng đang cười nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng chân thành và tha thiết.
Phất Lạc không nói gì nữa, nhắm hai mắt suy yếu lại, chỉ là cánh tay được Tiêu Hoằng nắm lấy thì lại nắm chặt hơn một chút.
Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm, nhìn Phất Lạc, trong mắt hiện lên một chút kiên nghị, phân phó Vương Quân tiếp tục chăm sóc Phất Lạc, sau đó
liền xoay người đi ra ngoài.