Nghe vậy, Tiêu Hoằng cẩn
thận trầm tư một lát, không hề nghi ngờ, lời nói của Nhâm Thu cũng phi
thường có học vấn, đây cũng là sách lược mà quốc gia kiểu liên bang quen dùng.
- Ngươi có vẻ như không phải là người Cao Tương thì phải?
Tiêu Hoằng lái Ma Văn Xa, hỏi tiếp.
- Điều này thì phải xem nói theo cách nào, từ nhỏ ta đã sinh hoạt trên
Ma Duệ Tinh, phụ thân là người Á Bình Trữ, mẫu thân là người Phục Thản
Đế Quốc, đều là tù nhân vượt ngục, sau đó ta lại kế thừa sản nghiệp do
cha mẹ lưu lại cho đến hôm nay, còn Quỷ Diện và Ba Ước thì chính là sinh tử bộ hạ của cha ta.
Nhâm Thu nói rất chi tiết, trong mắt hiện lên một chút bi ai, hiển
nhiên, trong lòng bất kỳ một người nào dường như cũng đều có các kỷ niệm không muốn nghĩ lại.
Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm, chỉ hơi gật gật đầu, đồng thời nhìn
về phía trước, một đám kiến trúc lộn xộn khổng lồ đã xuất hiện trước
mắt, các tòa kiến trúc này có hình kim tự tháp, bề ngoài bẩn thỉu, màu
xám đen, do kim loại và đá tảng xếm thành, bốn phía lại phủ kín đủ loại
người, nhưng lại không có ai giống người tốt cả.
- Hiện tại chúng ta nên đi như thế nào?
Tiêu Hoằng nhìn về phía Nhâm Thu ngồi trên ghế phụ, hỏi.
- Đi thẳng là được, nếu có người nào cản đường, cứ giao cho ta!
Nhâm Thu đáp lại một tiếng, đồng thời lại một lần nữa đeo chiếc mặt nạ bạc kia lên.
Ngay khi Ma Văn Xa vừa mới đi tới cửa, đã có bảy, tám nam nhân tướng mạo hung hãn trực tiếp ngăn ở cửa, chặn đường của Ma Văn Xa.
Điều này cũng không kỳ quái, Cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm cũng không giống
như các liên hợp thể khác, người nào cũng đều có thể tiến vào, dù sao
nơi này rất rối loạn, cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm phải cam đoan mỗi một
khách hàng có thể tin được, nếu có một kẻ nào đó trà trộn vào, nội ứng
ngoại hợp cướp bóc, vậy thì tổn thất cũng không phải là là lớn một cách
bình thường.
Phải đề phòng từ khi nó chưa xảy ra mới được.
- Dừng lại, người nào?
Đầu lĩnh là một gã hồng y nam nhân, vươn tay ra, ngăn cản bọn họ lại, vẻ mặt lạnh như băng nói với Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng.
- Tránh ra!
Đúng lúc này, Nhâm Thu đã đeo mặt nạ, hơi thò đầu ra khỏi cửa kính xe, thần tình lạnh như băng, thấp giọng quát.
- Ồ, thì ra là Nhâm tỷ, thất kính, thất kính.
Nhìn thấy chiếc mặt nạ đặc trưng của Nhâm Thu, vẻ mặt vốn lạnh như băng
của hồng y nam nhân trực tiếp biến thành cung kính, vội vàng khom lưng
cười nói với Nhâm Thu.
Tuy rằng hắn là tiểu đầu mục của tổ chức Hồng Sâm, nhưng đối mặt với lão đại chân chính của Bạch Ti Đái, thì vẫn cần bày ra một bộ dáng cung
kính, nhất là dưới tình huống song phương cũng không có qua lại gì với
nhau.
Đối với vẻ mặt này của hồng y nam nhân, Nhâm Thu không chút để ý, sau đó ý bảo Tiêu Hoằng có thể đi vào.
Sau khi bốn chiếc Ma Văn Xa của đám người Tiêu Hoằng đỗ trước cửa của
cửa hàng Ma Văn, Nhâm Thu đi xuống Ma Văn Xa, vẻ mặt đã không còn ôn hòa như trước nữa, mà là lạnh như băng.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng là mặt không đổi sắc, trực tiếp đi theo phía sau Nhâm Thu, về phần hơn mười thành viên đội quân tù nhân thì đi theo phía sau Tiêu Hoằng, thoạt nhìn thì Nhâm Thu không thể nghi ngờ gì chính là
lão đại tại nơi này, nhưng tình huống thực tế là gì, chỉ có người trong
cuộc thì mới rõ ràng được.
Đi vào cửa hàng Ma Văn, bên trong vẫn rất lộn xộn, tuy rằng hàng hóa
cũng được coi là rực rỡ muôn màu, nhưng lại không có các quầy tinh xảo
để làm phụ trợ, chỉ có một cái giá gỗ, bốn phía đều là thủ vệ của tổ
chức Hồng Sâm.
Đám người đi lại trong này thì gần như đều là vẻ mặt hung thần ác sát,
đồng thời không có một ai đi lẻ cả, ít thì ba đến năm người, còn nhiều
thì có tận mấy chục người tụ tập cùng một chỗ.
Tuy rằng Hồng Sâm tập đoàn sẽ cam đoan mua được hàng hóa, được an toàn
trong cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, nhưng nếu đi ra ngoài thì sao?
Hoạt động cướp bóc ở trong này thì quả thực chính là cơm bữa, duy nhất
cần cố kỵ chính là, phí tổn cần trả để cướp bóc liệu có đáng giá hơn thứ đoạt được hay không mà thôi.
Nhìn thấy Nhâm Thu mặc một bộ y phục lông chồn màu đen, đeo mặt nạ bằng
bạc đi đến, đám người tại đây đều biến sắc, bước chân cũng tạm dừng một
chút, ngay sau đó, khẽ lùi về phía sau, theo bản năng tránh xa Nhâm Thu.
Những người nơi này thì gần như đều thuộc các thế lực loại nhỏ, đối mặt
với Nhâm Thu, lão đại của tổ chức số 3 này, bọn họ tự nhiên có chút cố
kỵ, trong ánh mắt một số người đã hiện lên vẻ vô cùng cảnh giác.
- Nơi này không phải là địa bàn của ta, tốt nhất không nên ở lâu, chúng ta đi lầu ba.
Nhâm Thu nhẹ nhàng nói thầm một câu, sau đó cất bước đi trước, tuy rằng
biểu tình lạnh như băng, một bộ dáng không ai bì nổi, nhưng ở trong này, bản thân Nhâm Thu vẫn có chút chột dạ.
Dù sao nơi này cũng không phải là phạm vi thế lực của nàng, hơn nữa tổ
chức Hồng Sâm, trong mắt Nhâm Thu, thì có thể không đối đầu thì sẽ không đối đầu, hơn nữa tổ chức Ngốc Thứu, số 2 thế lực tại khu Gia Tác, vẫn ở trong trạng thái nửa khiêu khích, dường như đang muốn thăm dò tổ chức
Bạch Ti Đái nông sâu thế nào.
Nhất là thời điểm này, tổ chức Bạch Ti Đái vừa mới bị Tiêu Hoằng giết
chết mấy ngàn người, tin tức như vậy tám phần là đã rơi vào trong tay tổ chức Ngốc Thứu rồi.
Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, trực tiếp đi bên cạnh Nhâm Thu, đi lên bậc thang tới lầu ba.
Đồng thời, ở bên trong góc, một gã thành viên tổ chức Ngốc Thứu đã gửi tin tức tới cho lão đại Lý Kiệt của tổ chức Ngốc Thứu.
Giờ phút này Lý Kiệt đang ở tầng bảy của cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, chuẩn bị nhìn một cái xem trong Ma Văn Phòng đấu giá có Chiến Văn không tồi
nào hay không.
Nhận được tin tức của thuộc hạ, giương vẻ rỗ, qua tuổi bốn mươi của Lý
Kiệt hơi chút đổi sắc, có thể nói, quan hệ ở khu Gia Tác vĩnh viễn đều
là cá lớn nuốt cá bé mà thôi.
Lý Kiệt không cam lòng trở thành thứ hai, nhìn Ma Văn thông tin trong
tay, nheo mắt suy nghĩ, từ sau khi phụ thân Nhâm Thu qua đời, có thể
nói, Lý Kiệt vẫn luôn nhằm vào Bạch Ti Đái, chỉ cần có thể thâu tóm Bạch Ti Đái, như vậy thì thế lực số 1 của khu Gia Tác sẽ không phải ai khác
ngoài hắn.
Chỉ có điều, gần hai năm trôi qua, Nhâm Thu kia có thể nói là làm việc
rất cẩn thận, hơn nữa có hai Đại Ngự Sư là Quỷ Diện và Ba Ước hỗ
trợ, vị trí dường như càng ngày càng ổn định hơn.
Nhưng mấy ngày trước biết được có một thế lực thần bí tiến vào đây, trực tiếp xử lý mấy ngàn tinh nhuệ của Nhâm Thu, Lý Kiệt lập tức biết, cơ
hội sắp tới.
Bởi vậy, chỉ trầm tư một lát, Lý Kiệt đã chậm rãi đứng dậy, mang theo mấy chục tên bộ hạ chậm rãi đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, đi vào lầu ba, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, nơi này sạch sẽ hơn một chút so với lầu một, trên thực tế đại bộ phận hàng hóa
bán ra tại nơi này thì đều có phẩm chất tốt hơn, là các tài liệu tương
đối khan hiếm.
Nhâm Thu nhìn danh sách tài liệu trong tay, cũng không có quá nhiều ỷ
lại vào Tiêu Hoằng, liền bắt đầu tự mình mua sắm, hơn nữa có thể nói là
rất quen thuộc.
Nam nhân bán hàng khi nhìn Nhâm Thu, ít nhiều cũng có lễ ngộ, dù sao thì Nhâm Thu cũng là một thủ lĩnh trong ba thế lực lớn tại đây.
Về phần Tiêu Hoằng thì cũng không thèm quan tâm gì cả, tùy ý đi theo
phía sau Nhâm Thu, đánh giá chung quanh, không thể phủ nhận, tài liệu
tốt tại nơi này thật sự cũng không ít.
- Ân?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên thốt lên, bởi vì hắn bỗng nhiên nhìn thấy, ánh mắt Ốc Sư thủy chung nhìn chằm chằm vào một chỗ, dọc theo ánh mắt của Ốc
Sư, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, trên một kệ hàng hóa có một cây nhỏ dài
khoảng hai thước, toàn thân màu đỏ sậm, thậm chí còn có cả nhánh khô,
tuy nhiên đã hoàn toàn bị phơi khô rồi.
- Huyết vu mộc, ta đã đọc được từ trong một quyển sách, là tài liệu tuyệt hảo để chế tạo Đồ Đằng Ma Văn trượng.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói với Ốc Sư.
- Trước kia ta cũng có một cây, tuy nhiên, bị sung quân đến Ma Duệ Tinh thì đã bị thu lại rồi, đáng tiếc a.
Ốc Sư cảm khái nói.
- Có thích không? Nếu mà thích thì chúng ta có thể nghĩ biện pháp thu lấy nó!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, bởi vì hắn từ trong bộ dáng của Ốc Sư, đã thấy được khát vọng.
- Huyết vu mộc kia có phẩm chất vô cùng tốt, hơn nữa Huyết vu mộc cũng
cực kỳ rất thưa thớt, một cây lớn như vậy thì cần khoảng 1000 năm thời
gian, phỏng chừng sẽ không quá rẻ, hay là cứ chờ một thời gian nữa rồi
nói sau! Dù sao hiện tại chúng ta cũng không đầy đủ kim tệ.
Ốc Sư tuy rằng khát vọng, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Quả nhiên, trên bề mặt ghi giá là 100 vạn kim tệ.
Kỳ thật đây là là rẻ rồi, bởi vì Huyết vu mộc tuy rằng rất thưa thớt,
nhưng người có thể dùng nó lại không nhiều, chỉ là một loại cân bằng
giữa cung và cầu mà thôi.
- 100 vạn kim, may mà không tính quá đắt, gom đủ thì cũng không khó.
Tiêu Hoằng nói xong, liền hơi nhìn về phía Nhâm Thu đang vội vàng mua sắm.
Lúc này Nhâm Thu đang nhanh chóng thu thập tài liệu, trên cơ bản hễ cảm
thấy giá cả không quá đắt thì trực tiếp trả tiền, sau đó thu hàng vào
trong cái gói to trên tay Ba Ước.
Chỉ dừng trong này năm phút đồng hồ, Nhâm Thu đã mua được ba mươi loại
tài liệu, hiện tại chỉ thiếu một loại tài liệu cuối cùng: Máu Ngạc Long, cũng là thứ khan hiếm nhất và đắt đỏ nhất trong số tất cả tài liệu, mà
nó cũng là dược vật mấu chốt cho việc trị liệu Phất Lạc.
Tuy nhiên, đáng mừng chính là, nơi này còn có một ít, không nhiều lắm, nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng mà thôi.
Nhưng ngay khi Nhâm Thu đi tới quầy hàng bày máu Ngạc Long thì lại nhìn
thấy trên thang lầu, bỗng nhiên có hơn 50 người đi xuống, kẻ đi đầu tiên là tên mặt rỗ Lý Kiệt, hắn nhìn Nhâm Thu, vẻ mặt hơi có chút ý cười,
tuy nhiên ý cười này lại nồng nặc mùi khiêu khích.
Nhìn thấy Lý Kiệt từ trên lầu đi xuống dưới, trên mặt Nhâm Thu không
kiềm hiện lên một chút cố kỵ, nàng không nghĩ tới, Lý Kiệt cũng ở trong
này.
Đối với Lý Kiệt, Nhâm Thu không muốn có quan hệ quá nhiều, nhất là hiện
tại đã bị Tiêu Hoằng giết chết mấy ngàn người, khiến cho Bạch Ti Đái
tiến vào thời kỳ suy yếu.
Bởi vậy, gần như ngay khi Lý Kiệt vừa mới đi xuống thang lầu, Nhâm Thu
đã vươn ngón tay thon dài, chỉ về phía một lọ máu Ngạc Long duy nhất
trên quầy hàng, nói với người bán hàng:
- Bình máu Ngạc Long kia, ta muốn.
- Chờ một chút!
Ngay khi người bán hàng vừa mới xoay người, gỡ máu Ngạc Long xuống, Lý
Kiệt bỗng nhiên lên tiếng, đồng thời hơi đi về phía trước vài bước.
- Lý Kiệt tiên sinh, ngươi muốn làm gì?
Thấy Lý Kiệt chậm rãi đã đi tới, Nhâm Thu bày ra một bộ dáng lạnh như băng, lên tiếng hỏi.
- Ta vừa vặn nhớ tới, máu Ngạc Long kia dường như cũng có một chút xíu tác dụng đối với ta, bởi vậy, ta muốn.
Lý Kiệt đi tới bên cạnh quầy hàng, lên tiếng nói, giọng điệu tràn ngập
cường ngạnh và vô lý, ánh mắt thì hơi nhìn phía sau Nhâm Thu một cái,
ngoài Ba Ước ra, những người khác thì Lý Kiệt đều không biết, tuy nhiên
đơn thuần từ cách ăn mặc, thì lại có vẻ rất lếch thếch.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng lại có cách ăn mặc rất hào hoa phong nhã, tính mê hoặc quá mạnh mẽ.