Nhâm Thu đứng trong góc, vẫn chưa ra tay, nàng cũng không am hiểu cách đấu, nhưng lại có thể cảm
nhận được, trên người Tiêu Hoằng có một luồng khí thế dữ tợn.
Ánh mắt không kiềm được hơi sáng lên một cách khó hiểu.
Nghĩ lại khi còn là địch nhân của Tiêu Hoằng, nàng cảm thấy Tiêu Hoằng
rất đáng sợ, hiện tại đứng cùng trận tuyến với Tiêu Hoằng, lập tức Nhâm
Thu liền có một loại cảm giác vô cùng an toàn, dường như có một cây cột
trụ đã trực tiếp chống đỡ nội tâm có chút suy yếu của nàng.
Lại nhìn mười thước phía trước, đám thủ hạ của Tiêu Hoằng vô cùng hung
mãnh, dùng ít đánh nhiều, không có chút hạ phong nào, đồng thời về mặt
khí thế thì rõ ràng cao hơn đối phương một bậc.
Mà ở bên kia, Lý Kiệt rất nhanh từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt đã
xuất hiện một dấu tay đỏ ửng, đồng thời đã có chút sưng lên, hai mắt
căng thẳng nhìn về phía Tiêu Hoằng, tràn ngập tức giận!
Bị một kẻ vô danh tiểu tốt cho một cái tát văng ra ngoài, điều này đối
với lão đại của một thế lực lớn mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục không thể
chối cãi nổi.
- Tên tiểu tử chết tiệt kia, ta sẽ cho ngươi phải trả cái giá đắt!
Lý Kiệt thấp giọng gầm lên, sau đó chỉ nghe “phần phật” một tiếng, phía
sau hắn đột nhiên có một đôi Ma Văn Dực màu đen nhánh vươn ra, giống như cánh của một con quạ đen.
Sau khi Lý Kiệt mở Ma Văn Dực ra, một luồng sóng năng lượng màu đen lập
tức quanh quẩn bốn phía, một cỗ khí thế cũng phát ra, không khỏi làm cho mọi người bốn phía cảm thấy căng thẳng, có một luồng uy áp đập vào mặt
mà đến.
Điều này không khỏi làm cho đám người ngoài khẽ lui về phía sau hai
bước, bọn họ phi thường rõ ràng, giờ khắc này, Lý Kiệt muốn vận dụng
toàn lực, mọi người đã tận mắt chứng kiến Ma Văn Dực quạ đen của Lý Kiệt rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, trong lòng đều cảm nhận được một cảm
giác lạnh buốt.
Sau đó bọn họ lập tức nhìn về phía Tiêu Hoằng, kẻ thần bí này làm cho
bọn họ cảm thấy, hắn căn bản không phải là bộ hạ của Nhâm Thu, ngược lại càng giống như hậu trường của Nhâm Thu.
Tuy nhiên, trước mắt đối mặt với Lý Kiệt, bọn họ thật sự không biết,
Tiêu Hoằng rốt cuộc có thể phát huy ra trình độ như thế nào, dù sao hai
đòn vừa rồi kia là do Tiêu Hoằng dựa vào tốc độ mới làm được, hiện tại
có Ma Văn Dực, tốc độ của Lý Kiệt đã tăng lên tới mức trước nay chưa
từng có.
Phần phật!
Gần như ngay khi mọi người đang hai mặt nhìn nhau, không dám phát ra
chút tiếng động nào, thì phía sau Tiêu Hoằng đã có một cặp Ma Dực đỏ như máu trực tiếp duỗi ra. Nó có màu đỏ như máu, các phiến băng lăng giống
như lông chim kết hợp cùng một chỗ, hình thành một đôi cánh giống như ác ma, vô cùng khổng lồ, các thanh băng thứ bên cạnh nhô ra, mỗi một thanh đều làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng và sắc bén.
Trình độ hoa lệ của nó đã hơn xa Ma Văn Dực quạ đen kia. Gần như ngay
khi Ma Dực của Tiêu Hoằng vỗ lên, toàn bộ căn phòng đã lạnh hơn rất
nhiều, một chút khí thế khi nãy do Lý Kiệt phát ra đã hoàn toàn bị nuốt
hết, cũng giống như tiểu quỷ gặp đại ác ma vậy.
Nhìn thấy một màn như thế, những người đứng xem và Nhâm Thu đều biến
sắc, bởi vì mọi người nơi này rõ ràng có thể phát hiện ra, Ma Dực của
Tiêu Hoằng có chút không giống với các Ma Văn Dực bình thường khác, nhất là luồng khí thế kia, cùng với khí tức lạnh như băng được phát ra,
không khỏi làm cho một số kẻ đứng xem trở nên run run, đồng thời có một
loại cảm giác hít thở không thông.
Ngay cả Lý Kiệt đang hùng hổ phía trước, nhìn thấy một màn như vậy, vẻ
mặt cũng trở nên cứng đờ, giờ khắc này, hắn đã thực sự cảm nhận được
Tiêu Hoằng cũng không tầm thường.
Không đợi Lý Kiệt có nhiều phản ứng, Tiêu Hoằng đã ra tay trước, đột
nhiên tăng tốc một cái, hình thành một luồng quang ảnh, trong nháy mắt
đã xuất hiện trước mặt Lý Kiệt, hai Ma Văn Dực va chạm cùng một chỗ,
giống như hai lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ chém vào nhau.
Răng rắc!
Gần như ngay khi hai chiếc Ma Văn Dực va chạm cùng một chỗ, một tiếng
giòn tan lập tức truyền đến, ngay sau đó, mọi người liền khiếp sợ phát
hiện ra, Ma Văn Dực quạ đen của Lý Kiệt đã trực tiếp bị Ma Dực của Tiêu
Hoằng cắt đứt một mảnh lớn, giống như một lưỡi dao sắc bén cắt qua một
tấm ván gỗ vậy.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, hai mắt Lý Kiệt không kiềm được trợn lên,
trong lòng lại giật mình, điều này chứng minh cái gì, đã không cần nói
cũng biết, trước mặt Ma Dực của Tiêu Hoằng, thì Ma Văn Dực có thể nói là tính năng trác tuyệt của hắn căn bản không đáng nhắc tới.
Ba!
Ngay khi Lý Kiệt cảm thấy kinh ngạc, đồng thời vì Ma Văn Dực bị cắt mất
một khối, khiến hắn hơi mất căn bằng, thì Tiêu Hoằng đã lại lần nữa vung ra bàn tay to, đánh vào mặt Lý Kiệt một cái tát giòn tan, trực tiếp lại lần nữa đánh văng Lý Kiệt ra ngoài!
Nếu lần đầu tiên tát văng là do Lý Kiệt không chuẩn bị tốt, như vậy lần
này, đã có thể coi là thực lực mang lại, hơn nữa loại hành vi dựa vào
thực lực, trực tiếp tát vào mặt đối phương này, đối với lão đại một
phương mà nói, cũng tuyệt đối là nhục nhã và miệt thị không thể chối cãi nổi.
Mà điều này vẫn còn chưa xong, gần như ngay khi Lý Kiệt bị đánh văng ra
ngoài, thân hình Tiêu Hoằng chợt động, đuổi theo Lý Kiệt đang văng ra
kia, lại cho thêm một cái tát nữa.
Lần này, Lý Kiệt chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao, hai cái răng còn dính máu đã trực tiếp văng ra ngoài.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, Lý Kiệt đã trực tiếp ngã lên trên cầu thang, trong miệng
văng ra đầy máu, muốn đứng dây, nhưng lại đặt mông ngồi trên mặt đất,
trước mắt trở nên điên đảo, khuôn mặt bên trái đã sung vù lên, nóng rát.
Phía sau Tiêu Hoằng, hơn 50 tên thành viên chủ lực, dưới các đợt tấn
công tàn bạo của đội quân tù nhân, thì số lượng đã giảm mạnh tới không
đủ 30 người, Ngự Sư cấp bốn, cấp năm gần như đều chết sạch, đồng thời
sau khi nhân số giảm bớt, hơn mười người của đội quân tù nhân đã hoàn
toàn nắm giữ thế chủ động.
Thậm chí Lý Kiệt có thể rõ ràng nhìn thấy, một gã thuộc hạ bị đánh nát đầu, tiên huyết và óc trắng văng khắp nơi.
Nhìn thấy một màn như vậy, lại nhìn về phía Tiêu Hoằng, Lý Kiệt chỉ cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh lẽo, da đầu run lên.
- Bọn người kia rốt cuộc là ai?
Lý Kiệt trong lòng thốt lên, giờ khắc này hắn dường như đã cảm nhận được thực lực chân chính của Tiêu Hoằng.
Tuy rằng trên mặt vẫn mang bộ dáng dữ
tợn, nhưng trong lòng thì lại cảm
thấy khiếp sợ, hắn biết rõ, từ thế cục trước mắt mà nói, hắn tuyệt đối
không phải là đối thủ của Tiêu Hoằng.
Không chỉ Lý Kiệt, ngay cả đám thủ hạ của hắn, khi đối mặt với đội quân tù nhân, thì cũng cảm nhận được sợ hãi.
Sự khinh thường khi nãy, ý định giáo huấn cho Nhâm Thu một phen, thì lúc này đã hoàn toàn bị vẻ sợ hãi thay thế, loại sợ hãi này cũng chỉ khi
thực sự giao chiến với đội quân tù nhân thì mới có thể cảm nhận được.
Ra tay căn bản không có chút màu mè gì, mục đích cũng chỉ có một, dùng
thủ đoạn ngắn gọn, hung tàn để giết chết đối thủ, không hề cố kỵ gì,
loại coi rẻ tất cả sinh linh này tuyệt đối không phải người bình thường
có được, mà chỉ có trên đám dã thú không hề có nhân tính mà thôi.
Điều này làm cho trong lòng các thành viên Ngốc Thứu rất e ngại, đại đa
số thành viên đã bắt đầu đồng loạt lui về phía sau, không dám tùy tiện
xông lên, trái lại đội quân tù nhân thì vẫn hùng hổ dọa người, chỉ có
một mục đích, bọn họ đã ra tay thì phải giết chết đối phương.
Cảnh tượng này tự nhiên cũng bị đám người bốn phía nhìn rõ ràng, vốn còn các tiếng bàn luận, nhưng lúc này bọn họ lại chỉ biết im bặt, khóe
miệng không ngừng co giật.
Vượt qua giai đoạn giằng co khi nãy, giờ khắc này, sự tàn bạo của đội
quân tù nhân đã hoàn toàn thể hiện ra trước mặt bọn họ, điều này không
khỏi làm những người đứng xem có một loại cảm giác hít thở không thông.
Đối với cảnh tượng đồ sát như vậy, thì Tiêu Hoằng đã quá quen thuộc rồi, hắn lại nhìn về phía Lý Kiệt, sau đó đi từng bước một về phía đối
phương.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng vẻ mặt lạnh như băng đi tới, trong lòng Lý Kiệt lập tức run lên, giờ khắc này, kẻ ngốc cũng đều có thể nhìn ra được, tuy
rằng đều là Đại Ngự Sư cấp một, nhưng thực lực hai bên cùng Chiến Văn
cũng chênh lệch vô cùng lớn.
Cố gắng bò lên, Lý Kiệt không kiềm được lui lại về phía sau mấy bước.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, đắc tội Lý Kiệt ta ở trong này, chính là giờ chết của ngươi!
Lý Kiệt cố gắng hung ác nói với Tiêu Hoằng, sau đó lắc người, đi về phía cầu thang, phân phó một tiếng rút lui, sau đó vội vàng chạy đi.
Mà thành viên tổ chức Ngốc Thứu nghe vậy, một tia ý chí cuối cùng trong
lòng đã hoàn toàn sụp đổ, nhất là nhìn thấy Lý Kiệt phía trước ôm mặt,
chật vật thoát đi, đều không quản gì nữa, xoay người chạy về phía cầu
thang, giống như nước biển lúc thủy triều rút đi vậy.
Tuy nhiên, nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng nheo mắt suy nghĩ, vừa
rồi Lý Kiệt chạy trốn, Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể truy kích và xử lý,
nhưng hắn nghĩ lại một chút, liền không làm gì cả.
Nhìn thành viên tổ chức Ngốc Thứu thoát đi, chạy như điên về phía cầu
thang, Tiêu Hoằng chọn đúng thời cơ, một cánh tay nâng lên, sau đó đánh
thật mạnh xuống!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ trôi qua, từ cánh tay Tiêu Hoằng đã có một thanh băng nhận
dài khoảng mười thước, rộng ba thước, trực tiếp bổ vào giữa cầu thang
nối với lầu ba, chặt đứt đường lui của đám thành viên tổ chức Ngốc Thứu
này!
Trong đó hai gã thành viên tổ chức Ngốc Thứu đã trực tiếp bị băng nhận
khổng lồ của Tiêu Hoằng đánh chết tươi, mười mấy người chạy thoát, tám
tên bị giữ lại, ngay sau đó tám gã thành viên Ngốc Thứu này đã bị đội
quân tù nhân trực tiếp bao vây vào trong.
Trong tám gã thành viên Ngốc Thứu thì có ba gã Ngự Sư đỉnh phong, năm
tên Ngự Sư cấp năm, giờ phút này tuy rằng bày ra tư thế công kích, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Trong lúc nhất thời, đại sảnh tầng ba vốn vô cùng hỗn loạn, lại trực
tiếp im lặng lại, trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn về phía
đội quân tù nhân và thành viên Ngốc Thứu, chẳng lẽ tiếp theo chính là
giết hại hay sao? Hiện tại bọn họ vẫn không thể tin được, tổ chức Bạch
Ti Đái rốt cuộc ăn lầm thuốc gì, chỉ có chút người như vậy mà dám đánh
cho tổ chức Ngốc Thứu phải chật vật như thế, rất khó có thể tin được!
- Đầu hàng, có thể thoát chết!
Tiêu Hoằng nhìn tám gã thành viên Ngốc Thứu này, vẻ mặt lạnh như băng nói.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa nói xong câu này, tám gã thành viên Ngốc Thứu đã trực tiếp ngừng Chiến Văn, bày ra tư thế đầu hàng, bọn họ cũng
không có khí tiết thà chết chứ không chịu khuất phục của quân nhân.
Cũng đúng như khi trước Nhâm Thu đã nói, bọn họ chỉ là tập thể do lợi
ích gắn kết với nhau, căn bản không có tín ngưỡng gì kiên định cả, nói
khó nghe một chút, cho dù cấp bậc cao tới đâu, thì cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng cũng không nói thêm gì, phân phó đội quân tù nhân
tháo túi Ma Văn trên người bọn họ xuống, đồng thời trói gô chúng lại.