- Bảo bọn họ nhanh nhanh chút cho ta. Tập hợp xong, trước hết đi san bằng Sở điều trị Đông Đế, kế tiếp là Cửa hàng dược liệu An Tồn! Hôm nay ta phải cho ả Nhâm Thu chết tiệt kia biết, chọc giận Lý Kiệt ta đến tột cùng phải trả cái giá như thế nào!
Lý Kiệt thất thố nói.
- Rồi, hiểu rõ!
Gã trợ thủ thật cẩn thận đáp lại, trong lòng thì lại lạnh buốt. Hắn biết rõ, lần này Lý Kiệt thật sự nổi giận rồi, Bạch Ti Đái khó tránh khỏi phải trải qua một hồi gió tanh mưa máu.
Tuy nhiên, gã trợ thủ cũng không có mảy may lòng thương hại gì. Ở hắn xem ra, Nhâm Thu kia lại dám vung tay với Lý Kiệt, quả thực chính là to gan lớn mật, hơn nữa phân tích đến cùng, hiện tại đúng là thời cơ tốt, có một cái cớ cực kỳ hợp lý để phát động tiến công vào chỗ suy yếu của Bạch Ti Đái, hoàn toàn thâu tóm, nhảy một cái trở thành thế lực thứ nhất của khu Gia Tác.
Cùng lúc đó, ở phía bắc bộ khu cư xá, Tiêu Hoằng suất lĩnh đội quân tù nhân đã cưỡi Thiết cước mã, đi tới khu vực bên cạnh khu cư xá, đồng thời khởi động Ưng Nhãn Chiến Văn, phóng xuất ra ưng đầu bạc năng lượng.
Mượn dùng thị giác của ưng đầu bạc, từ trên bầu trời quan sát. Chỉ nhìn thấy khu cư xá trước mắt này, nhìn qua cảnh tượng vô cùng lộn xộn, một đám đổ nát, nhìn qua không bắt mắt chút nào, dọc ngang phía trên đường phố, tùy ý có thể thấy được Ma Văn Xa cũ nát, cùng với người muôn hình muôn vẻ, không có người già càng không có trẻ con, hiển nhiên nơi này không bình thường.
Ghi chép toàn bộ những gì ưng đầu bạc quan sát được bên trong Ma Văn hình ảnh, Tiêu Hoằng liền đặt Ma Văn hình ảnh ở trước mặt Lặc Môn:
- Nói cho ta biết, Lý Kiệt ở chỗ nào?
Lặc Môn bị trói gô đặt trên lưng ngựa, nhìn vào màn hình trong tay Tiêu Hoằng, thành thành thật thật nói:
- Ở khu trung tâm, cái nhà đá hơi lớn một chút nơi đó là sở chỉ huy của Lý Kiệt. Tuy nhiên, trước mắt xem ra bên trong dường như đã tụ tập rất nhiều người, ta khuyên ngươi nên cẩn thận là thượng sách!
- Cái này không phải chuyện ngươi quan tâm!
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng. Tiếp theo liền giơ cao lên cánh tay, sau đó lớn tiếng phân phó:
- Bằng tốc độ nhanh nhất đánh về phía căn nhà đá trung tâm, người cản đường, giết!
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn đội quân tù nhân sắc mặt ai nấy đều trở nên lạnh như băng, đều khởi động Lưu Văn, đồng thời đi theo phía sau Tiêu Hoằng, xung phong thẳng tới khu cư xá trung tâm.
Giờ phút này thành viên tổ chức Ngốc Thứu ở trong khu cư xá, tính cảnh giới gần như là số không. Điều này cũng không có gì kỳ quái. Bọn họ không phải quân nhân, càng không có trải qua huấn luyện đặc thù gì. Mà một điểm trọng yếu hơn là, ở bọn họ xem ra, bọn họ là một phương chủ động đả kích, dựa theo hiểu biết của bọn họ, thành viên Bạch Ti Đái hẳn là phải bận rộn ứng đổi chuẩn bị bị đánh mới đúng. Đây cũng là lối suy nghĩ trước sau như một xưa nay.
t r u y e n c u a t
u i n e t Căn bản là không ai có thể nghĩ tới, đội quân tù nhân lại đánh giết tới đây, càng không có người nào biết: Thực lực của đội quân tù nhân rốt cuộc có đáng sợ bao nhiêu. Mặc dù có một số người từng nhìn thấy cảnh ở khách sạn Đại Sâm Lâm, nhưng cũng không thể tưởng tượng được: Trước đó giết hại mấy ngàn người của tổ chức Bạch Ti Đái, sau lại còn có thể trà trộn với thành viên Bạch Ti Đái! Chỉ cần là người bình thường một chút, đều không nghĩ tới kết quả lại như vậy.
Bởi vậy, thành viên Ngốc Thứu ở trong khu cư xá, hầu như thuần một sắc đều núp tránh ở trong phòng ấm áp, đánh bài thì đánh bài, xem tập tranh thì xem tập tranh, chỉ có vài người canh gác ở bên ngoài cho có lệ.
Ngoài cửa sổ trước sau như một yên tĩnh, mặt trăng treo cao cao trên không trung Ma Duệ Tinh, xuyên qua màn sương lạnh đầu mùa đông, dừng ở phía trên tuyết trắng trắng tinh. Dường như phủ lên mặt đất một lớp sương bạc trắng.
“Ầm, ầm, ầm...”
Không sai biệt lắm ngay lúc tất cả thành viên Ngốc Thứu đang trong hưởng thụ, liên tiếp tiếng năng lượng thể đâm thủng thân thể, cùng với tiếng nổ tung bắt đầu liên tục truyền đến, đánh vỡ cảnh tĩnh mịch ở chung quanh.
Khi thành viên Ngốc Thứu ở mặt phía bắc, nghe được động tĩnh đi ra cửa phòng. Vừa thấy cảnh tượng ở phía ngoài, kết quả sắc mặt ai nấy không kìm được đều biến sắc. Chỉ nhìn thấy xa xa, đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã đã nhảy lên cao, tiếp theo liền bắn ra liên tiếp rậm rạp năng lượng nhận hình tròn, nơi đi qua, hình thành một dòng sông máu.
Không đợi thành viên tổ chức Ngốc Thứu ở phía sau kịp phản ứng, đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã, đã đánh tới tiếp theo là vó ngựa giẫm lên.
Cùng lúc đó, Lý Kiệt ở bên trong căn nhà đá, cũng không biết phía bắc khu cư xá đã phát sinh hết thảy, càng không hề có nhiều lo lắng gì. Dù sao có một vạn người ở trong này đây! Mà còn có phân bộ Ngốc Thứu lớn có nhỏ có, đang cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ tập tới.
- Lão đại! Dựa theo trạng thái như vậy, dự tính sau một tiếng là chúng ta có thể thực hiện kế hoạch rồi!
Nam nhân đứng ở bên cạnh Lý Kiệt, trên mặt, trên cánh tay còn bọc băng gạc nói. Hắn chính là một gã Đại Ngự Sư trong tổ chức Ngốc Thứu, tên là An Nhĩ Sâm, là thành viên trung tâm không thể chối cãi, đồng thời cũng là một trong thành viên trước đó bị đội quân tù nhân ngược đãi.
Trên thực tế, là sở tổng chỉ huy, bên trong nhà đá này chỉ có hơn hai mươi người, đại bộ phận đều là kẻ bị hại lúc xung đột ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm.
Tuy nhiên, hiện giờ ước chừng có hơn một vạn người trợ trận, vậy thì không giống như ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm lúc trước.
- Tốt lắm! Đợi nhân viên gom đủ chúng ta liền xuất phát! Lần này, ta thật muốn nhìn thử xem, cô bé Nhâm Thu chưa dứt sữa kia làm thế nào kháng cự? Phải cho bọn họ biết, cái gì kêu là sảng khoái nhất thời, mà tự chịu diệt vong! Ta đang lo không có cái cớ để quang minh chính đại xử lý tố chức Bạch Ti Đái đây.
Lý Kiệt nói xong, cơ thịt trên mặt dưới tác động của băng gạc, lộ ra một vẻ tươi cười lạnh lùng.
Có thể nói, ở khu Gia Tác này các thế lực không ngừng xung đột, xung
đột là có nghĩa bị thương, bị thương thì cần Dược sư và Sở điều trị. Trên thực tế Bạch Ti Đái hầu như đã hoàn toàn khống chế độc quyền về Dược sư và Sở điều trị, điều này cũng là ưu thế duy nhất của Bạch Ti Đái, cũng là nguồn thu nhập kinh tế chính.
Đã không có Sở điều trị Đông Đế, như vậy tổ chức Bạch Ti Đái cho dù không lập tức bị diệt vong, cũng sẽ suy yếu đến chết. Mà tổ chức Ngốc Thứu chiếm lấy Sở điều trị, không thể nghi ngờ sẽ không ngừng lớn mạnh không có gì hạn chế được.
Thậm chí một ngày kia, có thể cướp đoạt Ma Văn chiến hạm thoát khỏi Ma Duệ Tinh, thoát khỏi Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà với người thường là địa phương giống như ác mộng này.
Chỉ có điều, ngay lúc Lý Kiệt đang cười lạnh, khoa trương tuyên bố, đột nhiên truyền đến liên tiếp tiếng kêu gào thảm thiết xé nát tim gan, Ngay sau đó vang lên tiếng vó ngựa vô cùng dồn dập, xen lẫn với tiếng năng lượng nhận đâm vào thân thể.
Theo thanh âm như vậy truyền vào trong tai đám người Lý Kiệt, không kìm được khiến cho Lý Kiệt biến sắc, truyền đến thanh âm như vậy thật sự rất quỷ dị.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lý Kiệt bật thốt ra như thế, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc cùng với bất mãn. Hắn ở trong này gần như tập trung hơn một vạn người, trải rộng cả khu vực bán kính ước chừng hai cây số. Có thể nói là binh hùng tướng mạnh, đang vận sức chờ phát động, vậy mà ở thời khắc mấu chốt này lại truyền đến thanh âm như thế, dù là bất kỳ một quan chỉ huy nào đều cảm thấy thật khó tin.
Thế nhưng, còn không đ�� những người khác đáp lại, thời điểm này, mọi người liền khiếp sợ phát hiện, ngoài cửa sổ phía bắc đã bị một mảng hào quang đỏ như máu bao phủ. Nhìn kỹ lại là rậm rạp năng lượng nhận hình tròn, điên cuồng xoay tròn, cuồn cuộn mãnh liệt ập tới, giống như cơn mưa to dội xéo xuống.
Một màn như vậy, phàm là người có mắt đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đây là muốn bứng đi hang ổ trung tâm của tổ chức Ngốc Thứu, hơn nữa lực độ công kích như vậy, quả thật khiến người ta khiếp sợ.
Đây hiển nhiên hoàn toàn không phải đả kích xông xáo bình thường có thể phát động ra được.
- Phòng ngự!
An Nhĩ Sâm phản ứng cũng rất nhanh chóng, lớn tiếng phát ra mệnh lệnh.
Ở trong này hơn hai mươi người, hầu như đều thuần một sắc là thành viên chủ lực tuyệt đối, cấp bậc Ngự lực rèn luyện tác chiến hàng ngày so ra rất cao.
Gần như ngay khoảnh khắc An Nhĩ Sâm phát ra mệnh lệnh, mọi người đều khởi động Chiến Văn loại phòng ngự, đồng thời ngồi xổm xuống!
“Rầm lạp!
Sau một giây ngắn ngủn, đột nhiên truyền đến liên tiếp tiếng thủy tinh vỡ vụn, rồi năng lượng nhận hình tròn đỏ như máu kia giống như thủy triều ào ào cuốn tới. Kịch liệt xoay tròn, dẫn phát không khí chấn động, dường như bên trong phòng đầy ắp tiếng vang động “vù vù”!
Trong nháy mắt cái bàn, cái tủ gỗ ở trong phòng liền bị xé rách dập nát oanh kích trên thuẫn phòng hộ của thành viên trung tâm Ngốc Thứu, lại phát ra tiếng va chạm năng lượng kịch liệt lần lượt thay đổi chói tai, đồng thời lưu lại trên năng lượng thuẫn một dấu vết thật sâu.
Cường độ công kích như vậy, không khỏi làm cho mỗi người trong phòng đều toát ra vẻ hoảng sợ thật sâu.
Tuy nhiên, đây còn chỉ là bắt đầu hoảng sợ! Ngay sau đó, đám người Lý Kiệt, An Nhĩ Sâm liền kinh ngạc phát hiện, những năng lượng nhận hình tròn này cũng không phải đánh qua là xong việc, mà bắt đầu ở bên trong phòng điên cuồng quấy động cắt xé, ở phía trên tường đá thật dày bị xé rách từng vệt thật sâu, sau đó lại tiếp một đợt từ các phương hướng khác tấn công vào trong!
Trong chớp mắt, toàn bộ nhà đá, liền biến thành một cái máy xay thịt, vụn gỗ, vụn đá, các loại bột phấn cuồn cuộn không ngừng bay mù mịt trong không khí.
Một ít thành viên trung tâm Ngốc Thứu cấp bậc Ngự lực hơi thấp, chỉ làm ra một mặt phòng ngự, đối mặt với năng lượng nhận hình tròn từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập tới, liền bị xé rách thành mảnh nhỏ!
Tiếng kêu gào thê lương bắt đầu vang lên không dứt bên tai.
Lý Kiệt núp trong một góc đại sảnh, nhìn thấy hình ảnh máu thịt bắn tung tóe kia, trên mặt lại tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bọn họ vốn đang dưỡng sức chờ phát động, chuẩn bị cho tổ chức Bạch Ti Đái một kích trí mạng, vậy mà lại gặp phải công kích khủng bố như thế.
Hơn nữa Lý Kiệt cùng với An Nhĩ Sâm có thể nhìn ra được rõ ràng, công kích như vậy dứt khoát không phải người thường có thể làm được.
“Chẳng lẽ là đám tên thần bí kia? Không có khả năng! Lý Kiệt thầm nghĩ trong lòng, bởi vì hắn thật sự nghĩ không ra đám tên thần bí kia vì lý do gì phải trợ giúp tổ chức Bạch Ti Đái tập kích nơi này? Nên biết rằng, xem theo một loạt tình hình trước đó, Bạch Ti Đái đã bị đám người thần bí kia đánh cho một trận chết đi sống lại.
Tuy nhiên, trước mắt không phải là thời điểm để hắn suy nghĩ những điều này. Ước chừng thời gian trôi qua một phút đồng hồ, gần như ngay trong nháy mắt những năng lượng nhận này tiêu tán, một đợt năng lượng thể khác lại tiếp tục tập kích vào, gần như là công kích không chừa một khe hở.
Khác với lần trước, lần này năng lượng thế lại là đủ mọi màu sắc, thiên kì bách quái.