- Ngươi muốn nói thế nào?
Hứa Kính Uy cố gắng ngẩng đầu, nhìn Tiêu Hoằng nói. Châm chọc là, nửa giờ trước hắn con làm ra vẻ lòng tham không đáy, liên tiếp phát ra khiêu khích Tiêu Hoằng, còn bây giờ? Bị người ta ấn xuống đất, còn có gì mà nói? Còn không phải bị người ta muốn gì nói đó hay sao?
- Bây giờ cái mạng của ngươi nằm trong tay ta, muốn chuộc nó, ra cái giá đi.
Tiêu Hoằng xoay cây bút vàng ròng trên bàn làm việc, chầm chậm nói, lúc này Tiêu Hoằng không cần phải vội.
- Hứa mỗ không biết bản lĩnh của đại nhân, trước đó có nhiều mạo phạm, mong ngài bao dung. Thế này, tất cả sản nghiệp tổ chức Ngốc Thứu cùng với nhân viên thu nạp, hoàn trả đủ số, sau này hai nhà chúng ta nước giếng không phạm nước sông, thế nào?
Hứa Kính Uy liếc Tiêu Hoằng, làm ra vẻ khuất phục nói.
- Tổ chức Ngốc Thứu là một tay ta đánh hạ được, theo lý nên thuộc về ta. Ông chủ Hứa cướp đồ của ta, lại đem trả cho ta, ngươi cho rằng đây là buôn bán hay sao?
Tiêu Hoằng cười lạnh nhạt nói.
Hứa Kính Uy nghe thế, tuy rằng sắc mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng đã sinh ra khó chịu. Nói tổ chức Hồng Sâm cướp đoạt tổ chức Ngốc Thứu, vậy bây giờ Tiêu Hoằng làm sao không phải đang cướp đồ của hắn.
Chẳng qua bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, dù sao bây giờ quyền chủ động nắm giữ trong tay Tiêu Hoằng, nói hiện giờ là bàn chuyện mua bán, càng không bằng nói là trắng trợn cưỡng ép.
- Vậy rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?
Sắc mặt Hứa Kính Uy dần dần trở nên nghiêm nghị, hỏi.
- Bản thân là lão đại một phương, mạng của ông chủ Hứa tự nhiên rất đắt giá. Nghe nói Bát Đầu Trùng thủ hạ của ngươi không tệ, vậy lấy toàn bộ cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm cộng thêm Bát Đầu Trùng cùng với thế lực bên dưới, để chuộc lấy sinh mạng quý giá của ngươi.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
Nghe thế, sắc mặt Hứa Kính Uy không khỏi co rút. Cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm cộng thêm thế lực Bát Đầu Trùng quản lý, căn bản là muốn toàn bộ cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm.
Lấy toàn bộ cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm để đổi lại cái mạng của hắn, đây là điều Hứa Kính Uy tuyệt đối không thể chịu nổi. Hành động như thế, tổ chức Hồng Sâm chẳng phải là dùng một phương thức khác, đi tới kết cục giống như tổ chức Ngốc Thứu?
Nhưng nói đi nói lại, Hứa Kính Uy đã trở thành tù nhân, còn có chỗ nào đàm phán được hay sao?
Đồng ý, có thể giữ được cái mạng nhỏ, miễn cho bộ hạ sinh linh đồ thán. Từ chối, đã biết trước hậu quả, tổ chức Ngốc Thứu trước đó đã trở thành thế nào, hắn không phải không thấy.
Hứa Kính Uy có thể đi đến bước hôm nay, có một phần lớn là liều mạng, nhưng cũng không ngốc. Ngẫm nghĩ một lúc, Hứa Kính Uy vẫn gật đầu, dù là hắn cực kỳ không tình nguyện.
- Xem ra ông chủ Hứa là người sáng suốt, người thua chịu đầu phục, ta luôn rất thưởng thức. Bây giờ mọi thứ của ngươi thuộc về ta, bây giờ ngươi nên suy nghĩ, là làm sao chuộc lại tự do của mình.
Tiêu Hoằng nói một tiếng, liền ném Ma Văn thông tin của Hứa Kinh Uy tới trước mặt hắn.
Hứa Kính Uy cũng hiểu được, lập tức bắt đầu hạ lệnh. Bát Đầu Trùng nhanh chóng trở về cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, sản nghiệp tổ chức Ngốc Thứu đã chiếm lĩnh trả lại cho Bạch Ti Đái.
Cùng lúc đó, Thiềm Thừ thống lĩnh mấy ngàn thuộc hạ đã tới cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, nhưng mà nhìn thấy thi thể khắp nơi, cùng với đội quân tù nhân mở ra Chiến Văn, ánh mắt lạnh như băng.
Nhìn cảnh này, trong lòng Thiềm Thừ chợt đập mạnh, tiếp đó là một mảnh lạnh lẽo!
Không cần nhìn nữa, Thiềm Thừ cùng hiểu được, dù cho hắn chạy về với tốc độ nhanh nhất, nhưng cuối cùng cũng đã muộn. Chỉ cần không tới 10 phút đã giải quyết xong chiến đấu, đến bây giờ Thiềm Thừ vẫn còn không tin nổi sự thật này.
Ngay khi Thiềm Thừ đang kinh hãi, Ma Văn thông tin trong người rung lên, Hứa Kính Uy đang gọi tới.
- Chúng ta thất bại, tránh cho sinh linh đồ thán, trở về đi.
Thiềm Thừ vừa lấy ra nghe, liền thấy Hứa Kính Uy mặt đầy máu, giọng âm trầm nói.
- Ôi...
Hình ảnh đó, những lời này, không khỏi làm Thiềm Thừ thở dài. Mọi chuyện đã xong trong nháy mắt, Thiềm Thừ sáng suốt cũng hiểu được, thực lực đối thủ quá mạnh mạnh đến mức họ không thể lay chuyển được.
Đồng thời lúc này Thiềm Thừ cũng nhìn thấu, bây giờ hẳn có thể từ chối đầu hàng, dẫn người rời đi, tự lập núi khác. Nhưng mà địa khu Gia Tác chỉ lớn như thế, tự lập núi khác thì người ta cũng tiêu diệt, nhất mà mất đi tổ chức Hồng Sâm, hắn cùng thuộc hạ ăn cái gì? Uống cái gì?
- Đã hiểu.
Thiềm Thừ trả lời, liền một mình đi về phía cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm. Thiềm Thừ đi tới, Tiêu Hoằng cũng nói với đội quân tù nhân, cho nên không ngăn cản.
Cứ như vậy, Bát Đầu Trùng không ngừng nhận được tin tức của Hứa Kính Uy, mỗi người chỉ ngẩng đầu thở dài một tiếng, liền không giẫy giụa sáng suốt lựa chọn chấp nhận sự thật, một mình đi tới cửa hàng Má, Văn Hồng Sâm.
Khoảng nửa tiếng sau, bây giờ đã là nửa đêm, Bát Đầu Trùng tụ tập trong văn phòng Hứa Kính Uy.
Nhìn 8 người hình dạng kỳ quái, có xấu có đẹp này, Tiêu Hoằng cuối cùng lộ ra tươi cười coi như ôn hòa:
- Các ngươi có thể không chống cự thừa thải, đi tới đây, đủ thấy các ngươi là người sáng suốt, rất là tốt.
Đối với lời Tiêu Hoằng nói, Bát Đầu Trùng không đáp lại, sắc mặt nghiêm nghị, chẳng qua cũng không có phẫn hận. Đúng như lời Hứa Kính Uy vẫn treo trên miệng, nơi này là thế giới người mạnh làm chủ.
Chỉ riêng Bình Bạc cũng là người Lạc Đan Luân, nhìn đôi mắt xanh lục của đám người Thiết Nam, Mặt Thẹo cùng với Diệp Lâm sau lưng Tiêu Hoằng, trong mắt hiện lên dị sắc, mơ hồ có một chút thân thiết. Ở thế đạo này, người Lạc Đan
Luân đụng phải nhau, sẽ có một loại thân thiết, lúc này cũng không ngoại lệ.
Ngay cả đám người Thiết Nam nhìn quét qua Bát Đầu Trùng, cũng không kìm được ngừng lại trên người Bình Bạc vài giây.
Chẳng qua lúc này Tiêu Hoằng cũng không vì Bình Bạc là người Lạc Đan Luân mà có gì khác thường.
- Ta tấn công nơi này, kỳ thật có 2 nguyên nhân: Thứ nhất không cần nói nhiều, trong lòng các ngươi cũng biết, có kẻ nhe nanh với ta, ta tự nhiên tát một cái chào hỏi thứ hai là ta cảm thấy địa khu Gia Tác thống nhất một lần, tốt hơn là cứ nội chiến vô tận, nội hao vô tận. Có lẽ trong lòng các ngươi, hẳn là đều có chung một kẻ địch, đó là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Tiêu Hoằng không đổi sắc, nhấn từng chữ.
Bát Đầu Trùng nghe vậy, ánh mắt cuối cũng có biến đổi, hiển nhiên Tiêu Hoằng nói là thật, hơn nữa quả thật người địa khu Gia Tác đều có chung một kẻ địch, chính là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
- Mà hôm nay triệu tập các ngươi tới đây, nói là bức ép các ngươi đầu hàng, càng không bằng nói là làm các ngươi ngừng ngay nội chiếm, tạo thành liên minh địa khu Gia Tác, chống cự thù ngoài, cũng tốt hơn là tự giết lẫn nhau. Hôm nay ta muốn nói là những điều này, từ nay về sau, ta sẽ không hạn chế gì các ngươi, chỉ cần không nội chiến, ngoài ra, tất cả người cùng thế lực các ngươi quản lý, đều vẫn do các ngươi quản lý, Bạch Ti Đái sẽ không tùy tiện xen vào.
Tiêu Hoằng ném những lời này, đặt cây bút vàng ròng lên bàn, sau đó ra hiệu đem Hứa Kính Uy đi theo.
Ốc Sư ở bên cạnh tuy rằng không nói, nhưng hắn có thể ngẫm ra được, Tiêu Hoằng xử lý Bát Đầu Trùng hết sức khéo léo. Nhìn như không hề cương quyết, càng không có uy hiếp, thậm chí còn lễ đãi có thừa, kỳ thật vô tình đã khống chế được Bát Đầu Trùng. Bởi vì sản nghiệp tập đoàn Hồng Sâm, sản nghiệp tổ chức Ngốc Thứu hiện giờ đã rơi vào trong tay Bạch Ti Đái. Nói cách khác, Bát Đầu Trùng muốn tiếp tục sinh tồn, nói trắng ra là muốn ăn cơm, nhất định phải dựa vào tổ chức Bạch Ti Đái..
Đối với Bát Đầu Trùng ăn mềm không ăn cứng, cái này tuyệt đối hốt thuốc đúng bệnh, vừa khống chế, vừa không làm căng.
Nhìn đám người Tiêu Hoằng đi ra, Bình Bạc liếc đồng bạn bên cạnh, cùng vội vàng đi theo.
Nhìn thấy Bình Bạc đi ra, đám người Tiêu Hoằng cũng dừng bước, nhìn sang Bình Bạc.
- Các ngươi là người Lạc Đan Luân?
Bình Bạc có vẻ hưng phấn và thấp thỏm, hỏi.
- Đứng vậy.
Thiết Nam cười đáp.
- Ha ha! Ta cũng thế.
Bình Bạc cũng cười nói, quanh năm lang thang bên ngoài, chịu đủ hãm hại, người Lạc Đan Luân đụng nhau, thường hay thân thiết vô cùng, thường nói đồng hương gặp đồng hương nước mắt lưng tròng mà.
- Chính là vì nơi này có rất nhiều người Lạc Đan Luân, cùng với Hứa Kính Uy thu nhận rất nhiều người Lạc Đan Luân, chúng ta mới không tàn sát quá đáng nơi này, chừa cho Hứa Kính Uy một mạng.
Tiêu Hoằng quay sang liếc Bình Bạc, nói một tiếng.
- Vậy thì hy vọng các người có thể tha cho ông chủ Hứa Kính Uy, đừng tổn thương ngài ấy, bình thường ngài ấy đối xử người Lạc Đan Luân không tệ.
Bình Bạc cầu xin thay Hứa Kính Uy.
- Cái này phải xem chính hẳn.
Tiêu Hoằng để lại một câu, liền quay người đi.
Lúc xuống lầu, Tiêu Hoằng cũng phát ra một loạt căn dặn với Nhâm Thu.
Ở bên này, Nhâm Thu đã thu được tin tức từ Quỷ Diện, tổ chức Hồng Sâm chiếm lấy sản nghiệp Ngốc Thú đã trả lại hết cho Bạch Ti Đái.
Không nói quá, nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của Nhâm Thu là không thể tin nổi, tổ chức Hồng Sâm trước nay luôn cứng rắn, làm sao có thể chiếm lấy sản nghiệp tổ chức Ngốc Thứu không tới mấy tiếng đã trả lại? Cái này thật khó làm người ta tin được.
Chỉ là Nhâm Thu vừa ngừng liên lạc VỚI Quỷ Diện, trên khuôn mặt đẹp còn chưa hoàn lại từ trong khiếp sợ. Liền nhận được tin tức Tiêu Hoằng gửi đến.
Nội dung tin tức chỉ có một câu đơn giản: Bây giờ cô có thể thu gom tổ chức Hồng Sâm.
Đọc tin tức này, Nhâm Thu há miệng, khiếp sợ không thôi, lúc này thật không dám tin vào mắt mình.
Bây giờ có thể đi thu gom tổ chức Hồng Sâm? Chỉ có mấy chữ nhẹ nhàng, nhưng nhấn gửi tin tức như sóng to giỏ lớn, tin tức này nói rõ, tổ chức Hồng Sâm đã bị Tiêu Hoằng toàn diệt.