Đi vào Tiểu Lung Trấn phía bắc bộ Diễm Dương Thành, thời điểm này Vương Các có thể nhìn thấy rõ ràng, Tiểu Lung Trấn ở bên trong khe núi đã toàn bộ bị giới nghiêm, tất cả bình dân trong trấn đều bị cường ép dời đi, lại biến thành chính là binh sĩ Cao Tương hoá trang làm bình dân.
Trải qua một loạt kiểm tra nghiêm khắc, cuối cùng Ma Văn Xa của Vương Các dưới chỉ dẫn, liền chậm rãi đậu lại ở trung tâm Tiểu Lung Trấn, bên cạnh một dãy nhà đá không bắt mắt.
Tuy nhiên, khi Vương Các đi vào bên trong một căn nhà đá, sắc mặt lại đột nhiên vừa động, chỉ thấy nhà đá này bề ngoài nhìn như không bắt mắt, nhưng ở bên trong trang trí rực rỡ hẳn lên, Ma Văn đun nóng ấm áp, trên vách tường dán giấy sạch sẽ, bàn ghế phong cách cổ xưa mà không mất trang trọng.
Nhưng càng làm cho Vương Các kinh ngạc chính là, ngồi trước bàn giấy phong cách cổ xưa trong thư phòng, không phải Hàn Sinh mà là Cao Long Văn. Còn Hàn Sinh đang thật khúm núm hầu hạ ở bên cạnh Cao Long Văn, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Vương Các “bộp” một tiếng, hắn không nghĩ tới, Cao Long Văn không ở lại Bái Áo Thị tương đối an toàn, mà lại tới đây.
Tuy rằng trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng Vương Các vẫn thật cẩn thận đi tới cửa thư phòng, sau đó cực kỳ cung kính giơ tay chào Cao Long Văn một cái tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, sau đó cực độ hèn mọn nói:
- Tham kiến Cao Long Văn đại nhân, không biết ngài đích thân đến đây, đến có hơi đường đột, mong rằng đại nhân tha thứ!
- Ngươi chính là Vương Các à? Ta từng nghe Hàn Sinh nhắc tới ngươi, nói ngươi tài năng trác tuyệt, là chiến sĩ trung thành của Áo Cách Tư Thần, cực lực tiến cử ngươi làm Phó quan chỉ huy quân sự của Tự Cường Châu!
Cao Long Văn một tay chống lên tay vịn, một bàn tay kia rất tự nhiên đặt phía trên mặt bàn sạch sẽ, nhìn như dịu dàng, nhưng có một khí thế không giận mà oai, khiến người không dám tùy tiện tới gần.
Áo khoác trên người hắn lại đổi mới trở thành một thân trường bào màu tím, có chứa văn lộ màu vàng có vẻ vô cùng cao quý. Ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, chỉ có Thần phụ mới có tư cách mặc như vậy.
- Cống hiến cho Áo Cách Tư Thần, tận trung với Thần phụ Cao Triết Cơ, là vinh hạnh của tại hạ!
Vương Các một lần nữa cúi thân mình thật sâu, cung kính đáp lại, phía trên trán không kìm được tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng, càng không dám nhìn thẳng vào Cao Long Văn, mà trong lòng thì tại lăn qua lộn lại suy nghĩ về mục đích và dụng tâm đến đây của Cao Long Văn.
- Như vậy lần này tới thời điểm ngươi bày ra lòng trung thành và tài năng rồi. Khu Gia Tác tới nay luôn là một khối u không nhỏ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nếu có thể diệt trừ, ngươi cùng với Hàn Sinh có thể nói là một công lao to lớn đấy!
Cao Long Văn tiếp theo trầm giọng nói.
Nghe đến đó, tâm niệm Vương Các giật giật, lén nhìn về phía Hàn Sinh, chỉ thấy Hàn Sinh đứng ở phía sau Cao Long Văn, liếc mắt nhìn Vương Các một cái, khẽ hất cằm về phía Cao Long Văn, ý đồ rất rõ ràng.
- Tài năng của tại hạ không thế nào bằng được so với đại nhân ngài. Ngài có thể đích thân đi ra tiền tuyến đốc chiến, tướng sĩ của Tự Cường Châu tự nhiên tăng sĩ khí gấp trăm lần. Mà ngài tự mình chỉ huy, cũng chắc chắn đánh đâu thắng đ, không gì cản nổi, khu Gia Tác nho nhỏ thì tính là gì chứ? Về phần tại hạ, chỉ xin được chấp hành mệnh lệnh của đại nhân ngài mà thôi!
Vương Các vội vàng vô cùng cung kính lên tiếng, lời nói coi như rất thức thời.
Chỉ có điều là trong lòng Vương Các hoặc ít hoặc nhiều có chút không được tự nhiên, vốn một hồi đại chiến này vừa tàn khốc vừa vô tình, nhưng có Cao Long Văn tới đây phỏng chừng trận đánh giặc này phải đổi thành diễn tập, giết địch phải đổi thành làm cho đẹp. Chẳng những phải đánh thắng, mà còn phải đánh cho đẹp, không thể gian khổ, nếu không như thế nào thể hiện được sự chỉ huy anh mình của Cao Long Văn?
Cao Long Văn nghe nói như thế, cử chỉ không có biến hóa gì quá lớn, nhưng trong lòng lại phi thường hưởng thụ lời nói của Vương Các.
- Như vậy hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, trong vòng bốn ngày đánh hạ khu Gia Tác, không biết có gì khó khăn không?
Cao Long Văn trầm tư một chút, rồi ra lệnh.
- Không có! Hết thảy nghe theo đại nhân!
Vương Các kiên trì nói. Trên thực tế, trong vòng bốn ngày đánh hạ khu Gia Tác, độ khó tuyệt đối phải lớn hơn rất nhiều. Dù sao Vương Các khảo sát về tổ chức Bạch Ti Đái, cũng không có hoàn toàn đúng chỗ, binh lực thẩm thấu vào khu Gia Tác cũng chưa có tiến hành, chỉ có thể cứng rắn gặm ăn, thuận lợi thì còn may, nếu không thuận lợi thực dễ dàng bị gãy hàng răng cửa.
Nhưng nói như vậy, Vương Các có thể gọn gàng dứt khoát nói ra hay sao? Dĩ nhiên không thể, không thể làm cho đại nhân mất hứng!
- Tốt lắm! Như vậy ta ra lệnh cho ngươi, chuẩn bị bất cứ lúc nào phát động tổng tấn công khu Gia Tác! Đến lúc đó một lần dẹp yên khu Gia Tác!
Cao Long Văn ra lệnh, giọng điệu bỗng nhiên trở nên cao vút lên.
- Hiểu rõ!
Vương Các hết sức chân thành lên tiếng đáp ứng.
- Nhớ kỹ, chỉ cần dẹp yên khu Gia Tác, như vậy ta sẽ tự mình bổ nhiệm ngươi là Phó quan chỉ huy quân sự Tự CChâu, cũng trao tặng ngươi quân hàm Thượng tướng!
Cao Long Văn tiếp theo nói.
Nghe nói như thế, Vương Các lập tức mở cờ trong bụng, ánh mắt đang có vẻ nghiêm trọng đột nhiên hiện lên một chút hưng phấn. Phó quan chỉ huy quân sự Tự Cường Châu, chức vụ như vậy dụ hoặc rất lớn với bản thân Vương Các, mà còn do Cao Long Văn tự mình bổ nhiệm. Ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đây chính là sự kiện phi thường có tiếng nói, điều này cũng có ý nghĩa, bất kể sau này Vương Các phạm sai lầm gì, trừ Cao Triết Cơ và Cao Long Văn, những người khác trên cơ bản cũng không dám làm gì hắn, càng không có quyền bãi miễn chức vụ của hắn, nếu không chính là không nể mặt mũi của Cao Long Văn, hậu quả có thể nghĩ mà biết.
Đây không thua gì một tấm miễn tử kim bài.
- Đa tạ đại nhân tài bồi! Tại hạ nhất định vượt lửa qua sông, muôn lần chết không chối từ!
Vương Các tiếp theo đáp lại.
Ngay thời điểm Cao Long Văn cùng Vương Các không ngừng nói chuyện với nhau, Tiêu Hoằng ở khu Gia Tác đã bắt đầu tự mình tiến hành điều chỉnh nhiều phương diện đối với quân đội.
Đầu tiên cần phải làm là chỉnh hợp quân đội của khu Gia Tác, tổ chức Bát Đầu Trùng của Hồng Sâm suất lĩnh quân đội tổng cộng 46000 người, biên chế thành quân đoàn Bát Đầu Trùng, dưới cờ là bảy sư đoàn, Bình Bạc cũng tiến vào trong đội quân tâm phúc.
Tổ chức Ngốc Thứu thì với An Nhĩ
Sâm cầm đầu, tách ra thành bốn sư đoàn, mỗi sư đoàn một vạn người.
Tổ chức Bạch Ti Đái cũng theo đó thành lập quân đoàn Bạch Ti Đái.
Kể từ đó, bố cục quân sự của khu Gia Tác cũng hoàn toàn xác định rõ ràng, về phần trong thế lực nhỏ, thì tạm thời đưa vào bên trong quân đoàn Du Kích, phụ trách các phương diện tiếp viện.
Theo Tiêu Hoằng bố trí bổ nhiệm một loạt này xong, Tiêu Hoằng ngồi ở bên trong đại sảnh Đại Sâm Lâm, lại một lần nữa dời ánh mắt nhìn lên sa bàn giữa bàn ăn chính trung tâm, mặt trên là tư liệu của căn cứ do Kha Lôi Ba cung cấp, dựa theo tỷ lệ tuyệt đối chế tạo thành bản đồ địa lý của khu Gia Tác, mặt trên còn biểu hiện tin tức kỹ càng tỉ mỉ về phòng tuyến theo hình thức của Kha Lôi Ba.
Ở bốn phía sa bàn này, là đám người Bát Đầu Trùng, Quỷ Diện, An Nhĩ Sâm... Ở khu Gia Tác, bọn họ hoàn toàn có thể xưng là mãnh tướng.
- Lần này chiến đấu, đã là tránh cũng không thể tránh, hơn nữa nhất định phải thắng! Ta mặc kệ trong Tự Cường Châu rốt cuộc là ai đang nhìn xem, tóm lại là phải hung hăng đánh một đòn cảnh cáo cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc biết đá biết vàng, xác lập ưu thế cùng với niềm tin của chúng ta. Hiện tại ta tiếp tục phân phối nhiệm vụ công kích: Quân đoàn Bát Đầu Trùng toàn bộ xuất động mượn dùng ưu thế địa lý, thủ hộ mặt phía tây, An Nhĩ Sâm của tổ chức Ngốc Thứu làm đạo phòng ngự thứ hai, tới thời điểm tất yếu, có thể tiếp viện Quỷ Diện, Ba Ước của tổ chức Bạch Ti Đái, phụ trách trông coi phía Đông khu Gia Tác, phòng ngừa các Châu lân cận tới tiếp viện các thành viên khác của tổ chức Ngốc Thứu phụ trách trông coi nam bộ, chủ yếu là phòng ngừa địch nhân có các binh lực khác đánh lén!
Tiêu Hoằng nghiêm túc, vô cùng cẩn thận phân phó.
- Lão đại! Vậy đầu ngọn sóng phía bắc bộ Diễm Dương Thị, nên xử lý như thế nào? Theo tin tình báo trước đây, nơi đó thực rất có thể là vị trí sở chỉ huy của địch nhân, hẳn là có rất nhiều binh lực!
Thiềm Thừ lên tiếng hỏi.
- Giao cho ta và đội quân tâm phúc là được, ngoài ra thêm một đám quân du kích!
Tiêu Hoằng phi thường hờ hững đáp lại. Sau đó liền bắt đầu bố trí các loại chiến thuật thực tế, gặp phải tình huống loại gì thì nên xuất kích như thế nào, cùng với phải làm thế nào mới có thể phát huy hết ưu thế về địa lý.
Có thể nói, giờ này khắc này, trên người Tiêu Hoằng thể hiện ra ngoài đã không còn là tên ác đồ cùng hung cực ác kia, mà không thể chối cãi là một gã Tướng quân siêu cấp.
Nhâm Thu ngồi ở trong góc, nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng này lại đã bắt đầu ngây người.
Ước chừng phân phó và dặn dò gần sáu tiếng, đến lúc thời gian đi vào đêm khuya, đám người Bát Đầu Trùng cùng với Quỷ Diện mới ào ào đi ra. Sau đó dẫn theo quân đội của mình, bí mật lẻn tới địa điểm chỉ định, bắt đầu dựa theo Tiêu Hoằng phân phó bố trí phòng ngự.
- Về phòng ngự của Đông Giang Thành cứ giao cho một mình ngươi!
Đi đến trước mặt Nhâm Thu, Tiêu Hoằng phân phó một câu. Sau đó liền dẫn theo đội quân tù nhân đi ra khách sạn Đại Sâm Lâm, chuẩn bị bắt đầu làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Ở bên ngoài khách sạn Đại Sâm Lâm, đội quân tâm phúc trải qua hơn hai mươi ngày huấn luyện, đã xếp thành hàng ngũ. Tuy rằng đội ngũ như trước có vẻ phi thường không chỉnh tề, thoạt nhìn mỗi một tên đội quân tâm phúc cũng là bị giày vò chật vật không chịu nổi, nhưng bên trong hai mắt lại toát ra ánh sáng vô cùng sắc bén, giống như miếng thép qua một phen mài giũa vậy.
- Nhiều ngày qua, các ngươi hẳn là chịu đủ giày vò rồi chứ? Đến trên chiến trường phát tiết đi thôi!
Tiêu Hoằng nhìn đội quân tâm phúc, chỉ để lại một câu như vậy, rồi cùng đội quân tù nhân đều lên ngựa, một đường đi thẳng tới hướng bắc.
Đội quân tâm phúc thì khởi động Lưu Văn hoặc là Phong Văn theo sát sau đó.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khu Gia Tác sau một tiếng ra lệnh của Tiêu Hoằng, liền rơi vào yên tĩnh không một tiếng động, bắt đầu tiến hành điều động đại quy mô, tiến vào địa điểm trấn giữ của mỗi đơn vị mỗi nhiệm vụ.
Hết thảy tiến hành có thể nói ngay ngắn trật tự, hơn nữa bởi vì đêm khuya, hoàn toàn không có một chút động tĩnh gì đáng nói.
Ước chừng trải qua một đêm chạy như điên, đám người Tiêu Hoằng rốt cục đi tới địa điểm dự định. Tiêu Hoằng đứng phía trên một đỉnh núi, nương theo ánh sáng rạng đông, có thể nhìn thấy rõ ràng trước mắt là một dãy núi lớn nhấp nhô kéo dài. Độ cao ngọn núi cũng không cao, ngọn cao nhất chừng 500 thước, thấp nhất chỉ có mấy chục thước độ dốc cũng không dốc đứng, thậm chí có thể nói là bằng phẳng, giống như một tấm tơ lụa đầy nếp gấp.
Mà ở giữa những dãy núi kéo dài, tuy rằng bề ngoài không nhìn ra được, nhưng có vô số công sự có thể co duỗi, có phóng xạ tự động, cũng có ngụy trang che chắn công sự.
Bên trong con đường đi thông tới khu Gia Tác chỉ có một dường như vậy, quanh co khúc khuỷu, giống nhu ruột dẻ kéo dài vàokhu Gia Tác.
- Lệnh cho Nhâm Thu, cho một vạn tên quân du kích trong thể lực nhỏ tạo thành, mau chóng chạy tới đây, tiến vào bên trong công sự có ngụy trang che chắn!
Tiêu Hoằng nói với Thiết Nam một câu, rồi quay đầu ngựa lại, mang theo đội quân tù nhân cùng với đội quân tâm phúc, tiến vào bên trong thành lũy hậu cần ở gần đó.