Ma Ngân

Con Đường Về Nhà


trước sau

Ngay sau đó Tiêu Hoằng lại trực tiếp phân phối hết các đồ vật khác của Cao Long Văn và An Thượng Võ. Cuối cùng chí còn lại một cái Ma Văn thông tin cùng với hai cái túi Ma Văn trống rỗng vứt lại cho chúng.

Sau đó liền không hề quản tới sống chết của Cao Long Văn và An Thượng Võ, nhanh như chớp tiến vào trong rừng cây. Sau khi bỏ lại Cao Long Văn và An Thượng Võ, liền bắt đầu điều chỉnh phương hướng, một đường thẳng về hướng bắc, coi như chân chính bước trên con đường về nhà, cũng là lần đọ sức khó khăn nhất, xuyên qua bắc bán cầu tiến vào Thiên Tế Tinh, tiến vào đến quê hương cuối cùng của Lạc Đan Luân.

Bởi vì điều động quân sự của Tự Cường Châu, cùng với trung tâm thủ phủ, toàn bộ rơi vào trạng thái tê liệt. Bởi vậy, ở Tự Cường Châu đã không có khả năng tiếp tục bận tâm tới Tiêu Hoằng, một đường đi có thể nói là đất bằng ngựa phi, không có bất kỳ truy binh nào.

Thậm chí ngay cả binh sĩ trạm kiểm soát đều không nhìn thấy.

- Lão đại! Có một điều ta có chút không hiểu lắm, vì sao chúng ta không kèm hai bên Cao Long Văn, cưỡi vận binh hạm xa hoa của hắn, nghênh ngang trở lại Thiên Tế Tinh?

Mặt Thẹo đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hơi có vẻ khó hiểu nói.

- Thực nghĩ ràng Ma Văn vận binh hạm của Cao Long Văn là dễ ngồi như vậy sao? Cao Long Văn có bao nhiêu tên đệ đệ? Ta nói cho ngươi biết có tới mười mấy tên, trong đó có được quyền cao mà còn ước gì Cao Long Văn sớm chết đi còn có bốn tên. Nếu biết được Cao Long Văn bị bắt mang đi, bốn tên đệ đệ kia xác định vững chắc sẽ trước tiên với danh nghĩa đi cứu nhị ca, trực tiếp giết chết chúng ta tính cả Cao Long Văn, sau đó gán tội danh giết chết Cao Long Văn trên người chúng ta!

Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã, vô cùng bình tĩnh nói.

Những người khác nghe nói như thế, cùng hoàn toàn hiểu rõ, hiển nhiên Tiêu Hoằng suy nghĩ quá sâu xa.

- Như vậy, chúng ta vì sao lại thả Cao Long Văn? Mà không trực tiếp... Giết chết cho xong!

Thiết Nam hỏi tiếp.

- Cao Long Văn tài trí bình thường, nhưng thủ đoạn coi như không tệ. Nếu làm địch nhân, ngươi là hy vọng địch nhân tương lai có một thủ lĩnh cường hãn trác tuyệt, hay là hy vọng có một thủ lĩnh bao cỏ ngu ngốc ngu xuẩn?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

- Cái này, tuy rằng vâng chịu cái gì lời nói bất khuất linh tinh, nhưng đương nhiên là hy vọng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có một thủ lĩnh ngu ngốc một chút!

Thiết Nam đáp lại, dường như cùng hiểu được điều gì.

- Đúng thế, ngu ngốc một chút đó không phải là Cao Long Văn còn là ai!

Tiêu Hoằng tiếp theo mỉm cười nói, trong ánh mắt lóe ra vẻ giảo hoạt vô tận. Trên thực tế, Tiêu Hoằng đã gieo trong đầu Cao Long Văn một hạt giống không cam lòng với hiện trạng, Tiêu Hoằng tin tưởng ràng, ở bên trong đầu óc tham lam của Cao Long Văn, hạt giống đó tương lai chắc chắn sẽ mọc lên càng ngày càng khỏe manh.

Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng cũng không có nói thêm gì, chỉ dẫn dắt đội quân tù nhân một đường chạy như điên ở Tự Cường Châu, cướp sạch một đường, chủ yếu cướp sạch là căn cứ quân sự phòng ngự cực độ bạc nhược ở dọc đường, cùng với các trại tập trung rồi phóng thích toàn bộ tù nhân bên trong, bắt đầu tiến thêm một bước làm cho Tự Cường Châu trở nên hỗn loạn cả lên.

Cứ như vậy ước chừng trải qua ba ngày ba đêm chạy như điên, cướp sạch hai trại tập trung cùng với ba căn cứ quân sự, sau đó rốt cục đám người Tiêu Hoằng đã đi tới tận cuối phía bắc của Tự Cường Châu, sắp vào vùng giao tiếp giữa Tự Cường Châu và Hồng Tâm Châu.

Hồng Tâm Châu nằm dọc theo đường xích đạo, nam bắc bán cầu mỗi bên một nửa, bởi vậy về phương diện binh lực cường hân hơn Tự Cường Châu không chỉ một chút nửa điểm.

Đồng dạng nơi này đã tới gần xích đạo, bởi vậy nhiệt độ không khí nơi này cũng đã tới trên mười mấy độ. Tiêu Hoằng ở trên sườn núi phóng mắt nhìn tới, có thể nhìn thấy rõ ràng, trước mặt là một mảng lớn rừng rậm xanh tươi mát mẻ, cực xa xa còn có một vài thôn xóm hơi tàn tạ. Thông qua Ma Văn kính nhìn xa nhìn tiếp ra phương xa, có thể nhìn thấy từng trạm từng trạm tháp canh đứng sừng sững ở trong đó, coi như đề phòng rất nghiêm ngặt.

- Xem theo trên bản đồ, xuyên qua Hồng Tâm Châu, rồi xuyên qua tiếp Sùng Cao Châu, đó là Thiên Tế Tinh!

Ốc Sư đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nói.

Tiêu Hoằng nghe nói như thế, chỉ khẽ gật gật đầu, biểu tình nhìn như bình thản, nhưng trong lòng có thể nói nghiêm trọng dị thường. Hồng Tâm Châu nam bắc bán cầu mỗi nơi một nửa, binh lực đã không kém, mà điểm trí mạng chính là thuộc về Sùng Cao Châu. Do vì giáp ranh với Thiên Tế Tinh, nơi đó tinh binh cường tướng như mây trên trời, chỉ tính riêng binh lực đã có ước chừng 70 vạn quân, tất cả trang bị từ trên xuống dưới, bao gồm Chiến Văn, toàn bộ là đến từ Tân Bối Ba liên hợp thể, các thứ khác càng không cần phải nói thêm nữa.

Tạo cho Tiêu Hoằng có cảm giác trực quan nhất chính là, một khi rời khỏi Tự Cường Châu, tiền đồ đã là một mảng gai góc, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản quyết tâm trở về nhà của đội quân tù nhân.

- Tạm thời ở gần đây nghĩ ngơi và hồi phục ba ngày, sau đó chính thức tiến vào Hồng Tâm Châu!

Tiêu Hoằng trầm tư một lát rồi đưa ra mệnh lệnh như thế, đồng thời dời ánh mắt nhìn Lôi A và Mặc Long, ý đồ hết sức rõ ràng: Đây là cơ hội cho hai người bọn họ thành tựu Đại Ngự Sư, cũng là để có thể bổ sung thêm một ít sức chiến đấu, xác xuất thành công sẽ lớn hơn một chút.

Dù sao nếu tiếp tục đi tới trước, còn muốn tìm được cơ hội có ba ngày yên tĩnh, hết tám phần không có khả năng.

Theo Tiêu Hoằng đưa ra mệnh lệnh như thế, hơn năm trăm đội quân tù nhân, liền ngay ngắn trật tự bắt đầu ở xung quanh tìm kiếm địa phương dựng nơi trú ẩn. Cuối cùng tuyển chọn một chỗ giữa sườn núi đưa lưng về phía Hồng Tâm Châu, cũng bắt đầu ở các nơi xung quanh dùng nhánh cây dựng lên một số lều trại.

Về phần Lôi A và Mặc Long thì lại dùng đá tảng quây lại thành căn phòng nhỏ, sau đó bọn họ liền một khắc không ngừng đi vào trong đó, nắm bắt thời gian ít ỏi, tiến hành tu luyện thành tựu Đại Ngự Sư.

Tại Thánh Tử Thành.

Tòa thành này là đô thành trung tâm của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nhìn qua có thể nói đặc biệt rất khí phái, ở lệch về hướng bắc xích đạo, trong thành từng dãy từng dãy tòa nhà đều có thể biểu hiện ra vẻ đẹp đẽ quý giá và phi phàm của nó, cùng với trùng trùng lớp lớp kiến trúc cao ngất như mây trên trời, giống như lợi kiếm, lại giống như răng nanh, trải rộng bên trong một khu vực khổng lồ.

Phía trên đường phố, Ma Văn Xa đẹp đẽ quý
giá cũng không hiếm thấy, mọi người ăn mặc cùng tương đối không tệ, nơi này thường thường cũng là nơi tiếp đãi sứ giả của các quốc gia, nên không khác gì là mặt tiền của cửa hàng.

Có thể cư ngụ ở nơi này cũng giống như ở Bái Áo Thị, hoặc là quan to quý nhân, hoàng thân quốc thích, hoặc chính là làm ra cống hiến rất lớn cho quốc gia... Mới đặc biệt được phê chuẩn tiến vào. Bình dân bình thường của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, muốn bước vào nơi đây chính là si tâm vọng tưởng! Mà nơi này cũng vinh dự được gọi là Thánh địa của Áo Cách Tư Thần.

Ở ngay trung tâm Thánh Tử Thành là một dây cung điện vô cùng hoa lệ, bốn phía có bức tường cao màu tím bao bọc, bên ngoài tường là hào sâu chiều rộng gần một trăm thước bảo vệ thành. Dây cung điện này tên là Áo Cách Tư Thân Điện, là chỗ công sở làm việc và nghỉ ngơi của Cao Triết Cơ. Ở ngay trung tâm Áo Cách Tư Thần Điện chính là một pho tượng Áo Cách Tư Thần cực lớn cao ước chừng tới 500 thước, trong tay cầm một cây chùy, bày ra một bộ dáng người thủ hộ.

Ở một bên thần tượng, bên trong một căn phòng mạ vàng, Cao Triết Cơ người đứng đầu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đang ngồi trước một cái bàn giấy thật lớn vô cùng đẹp đẽ quý giá, phía trước bàn giấy là một cái bục cao ba bậc thềm, toàn bộ được khảm vàng, hai bên bàn giấy còn có hai cái lư hương tinh xảo.

Bản thân Cao Triết Cơ đã qua tuổi sáu mươi, tuy nhiên nhìn qua chỉ chừng bốn mươi tuổi, một đầu mái tóc đen nhánh, vô cùng bóng loáng, chải vuốt rất tinh tế chỉnh tề, mặt vuông chữ điền, làn da lại trắng hồng, một đôi mắt không lớn sáng quắc, trên người mặc một kiện hoa phục màu tím.

Ở dưới bậc thềm, Cao Long Văn đang nơm nớp lo sợ đứng ở đó, cúi đầu thật sâu không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào phụ thân.

- Theo như lời ngươi vừa báo, nói đúng là, Hàn Sinh đã sinh lòng tà, ý đồ phản bội ta, ngươi là cùng với Hàn Sinh và binh sĩ Tự Cường Châu tiến hành chiến đấu dữ dội, mới miễn cưỡng chạy ra giữ được một cái mạng, đồng thời chính tay đâm chết Hàn Sinh?

Nghe được Cao Long Văn bẩm báo, trên mặt Cao Triết Cơ không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ nhìn Cao Long Văn đang nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng hỏi từng câu từng chữ, nhìn qua không hề có tức giận, nhưng trên người phát ra khí thế không giận mà oai, gần như làm cho Cao Long Văn như nghẹt thở.

- Dạ... Đúng vậy!

Cao Long Văn tận khả năng để chính mình bảo trì bình tĩnh đáp lại, nhưng hai chân đã bắt đầu như nhũn ra, cả người đều sắp ngất đi.

- Như vậy, ta thật muốn biết, vì sao Hàn Sinh phải phản bội ta, phản bội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, động cơ là cái gì?

Cao Triết Cơ hỏi tiếp, giọng điệu thâm trầm.

- Dạ! Là như vầy...

Cao Long Văn đôi chân mày nhíu sát vào nhau, trong đầu thì đang lăn qua lộn lại cố nhớ trên tờ giấy Tiêu Hoằng đưa cho hắn kia rốt cuộc viết thứ gì, sau đó đáp:

- Là bởi vì lúc con đi tuần tra phát hiện, trại tập trung Tín Nghĩa là Hàn Sinh cố ý làm tổn hại, đồng thời cố ý thả rất nhiều thành viên ưu tú vào bên trong khu Gia Tác. Trên thực tế hẳn mới là lão đại chân chính của khu Gia Tác, cung cấp nuôi dưỡng cho khu Gia Tác, làm cho nơi đó trở nên cường đại không hạn chế. Cùng với nói khu Gia Tác là Khu Vực Hỗn Loạn, còn không bằng nói tất cả là quân đội tư nhân của một mình Hàn Sinh, chỉ nghe lệnh một mình Hàn Sinh. Khi con phát hiện tình huống thật sự không chế không được nữa nên răn dạy Hàn Sinh, cũng định cho bắt hắn, kết quả Hàn Sinh chó cùng rứt giậu phản kháng. May mà con mang theo vệ đội, cùng với số ít binh sĩ trung thành của Tự Cường Châu một sống một chết chống cự, mới giúp con chạy thoát, nhưng bọn họ đã hy sinh. Tuy nhiên con đã tự mình chém Hàn Sinh, ngàn vạn đao rồi!

Nói xong, khóe mắt Cao Long Văn đã xuất hiện một chút ửng đỏ, nhìn qua thực cảm động, kì thực là bị dọa cho hoảng sợ.

- Ngươi lúc ấy vì sao không giả ngu? Trở về rồi sau đó tính toán!

Cao Triết Cơ hỏi tiếp, sắc mặt đã từng chút từng chút trở nên lạnh như băng.

“Bộp!

Ngay sau đó, chỉ thấy Cao Long Văn lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Cao Triết Cơ, sau đó nơm nớp lo sợ nói:

- Đều do con nhất thời quá kích động, cầu mong phụ thân không cần trách cứ!

- Tật xấu quá kích động là nhất định phải sửa đổi, nếu không ngươi làm thế nào kế thừa nghiệp lớn của ta. Tuy nhiên, nghĩ tới ngươi đã chính tay đâm chết Hàn Sinh, coi như là hạng người dũng mãnh quả cảm, ưu khuyết điểm ngang nhau. Thôi đứng lên đi!

Cao Triết Cơ giọng điệu hơi nhỏ lại, nói.

Nghe nói như thế, Cao Long Văn thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, cả người suýt nữa hư thoát. Giờ khắc này hắn thật sự không biết rốt cuộc có phải nên cảm tạ Tiêu Hoằng một chút hay không? Những lời này không sai biệt lắm đều là dựa theo ý nghĩ câu nói của Tiêu Hoằng.

- Tuy nhiên, Tự Cường Châu xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, không có khả năng cứ như vậy quên đi!

Cao Triết Cơ thì thào tự nói.

- Phụ thân xin yên tâm, hy vọng phụ thân điều tiếp cho con 5 vạn quân, con nhất định sẽ hoàn toàn bình định phản loạn ở Tự Cường châu!

Cao Long Văn chủ động xin đi giết giặc.

- Chuyện này có quan hệ không thể phân cách với ngươi, vậy cứ do ngươi tự mình giải quyết đi! Nhớ kỹ, phải triệt để!

Cao Triết Cơ mặt không đổi sắc, giọng nói cũng rất nhẹ.

- Con hiểu!

Cao Long Văn dùng giọng điệu kiên quyết đáp lại, cái từ “triệt để” này, Cao Long Văn tự nhiên hiểu rất rõ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện