Ước chừng trải qua nửa tiếng thời gian, Tiêu Hoằng mới thật cẩn thận loại bỏ toàn bộ các mảnh nhỏ
trên cánh tay trái của Nhiễm Uy, đồng thời hoàn thành chữa trị cho cánh
tay này.
- May mà phụ cận nơi này có căn cứ quân sự, nếu không cánh tay này của ngươi sẽ không giữ được đâu.
Tiêu Hoằng nhìn Nhiễm Uy đang suy yếu, nói từng chữ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
- Đa tạ lão đại.
Nhiễm Uy suy yếu nói.
- Hiện tại ngươi có hai giờ thời gian để khôi phục, nắm chặt thời gian
nghỉ ngơi đi, đoạn lữ trình tiếp theo, ngươi sẽ giống với Phất Lạc,
không cần tham dự chiến đấu.
Tiêu Hoằng bình tĩnh phân phó một tiếng.
- Chiến đấu tiếp theo hẳn là rất khó đánh, ta không tham chiến, chúng ta...
- Chữa khỏi vết thương, sẽ tham chiến sau.
Tiêu Hoằng quả quyết nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hiện giờ Căn cứ quân sự thứ 51 đã là máu chảy thành sông, tuy nhiên, đối với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng sớm đã quen rồi.
Lúc trước khi còn ở Thánh Đàn, thì Tiêu Hoằng có lẽ còn nửa tin nửa ngờ, đi vào Ma Duệ Tinh dường như chỉ có giết chóc mới có đường ra, nhưng
hiện tại Tiêu Hoằng đã thật sự tin tưởng vào điều này.
Trên thế giới này, chuyện gì mà chẳng như vậy, Tiêu Hoằng không có cái
gọi là minh hữu, không ai có thể trợ giúp bọn họ, nếu bọn họ muốn sống
sót, thì chỉ có giết chóc mà thôi.
- Sau khi thu thập xong các vật tư, nghỉ ngơi và hồi phục hai giờ, sau đó chúng ta tiếp tục xuất phát.
Tiêu Hoằng phân phó một tiếng.
Trải qua nửa tiếng thu thập vật tư, bên trong căn cứ quân sự tàn phá này đã lại lần nữa cháy lên một đám lửa trại, những thứ đồ ăn chưa bị hư
thối thì đều được nhét vào trong bao trên lưng ngựa, còn các khối thịt
lợn, thịt bò, thì trực tiếp được nướng trên đống lửa.
Ước chừng trải qua một thời gian dài chạy trốn, đội quân tù nhân đã thật lâu không được ăn uống thoải mái rồi, có thể nói, đi vào bắc bán cầu,
có thêm một giây một phút nghỉ ngơi, thì cũng đều vô cùng quý giá.
Khi vào sáng sớm, hai giờ nghỉ ngơi đã chấm dứt, Tiêu Hoằng đã lại lần
nữa suất lĩnh đội quân tù nhân xoay người lên ngựa, bọn họ rất rõ ràng,
chỉ cần ở lại thêm một giây đồng hồ, thì rất có thể sẽ bị vây kín hoàn
toàn. Mỗi khi nhiều thêm một giờ chạy trốn, thì cự ly tới Thiên Tế Tỉnh
lại gần hơn một ít.
Nhiễm Uy trải qua hai giờ nghỉ ngơi, dùng hai viên Văn đan bổ huyết, tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng khí sắc đã chuyển biến tốt đẹp, ý
thức đã tỉnh táo lại, cánh tay trái được quấn đầy băng gạc, đi cùng
Vương Quân, Phất Lạc ở giữa đội ngũ.
Trong nháy mắt, đội quân tù nhân lại lần nữa biến mất trong bóng tối.
Cùng lúc đó, bên trong căn cứ quân sự tối cao tại Bắc khu, Diệp Lập Ba
gần như đã hoàn toàn ném chuyện về đội quân tù nhân ra sau đầu, điều này cũng không có gì là kỳ quái cả, dù sao khi trước thì chính Diệp Lập Ba
đã coi đội quân tù nhân thành giặc cỏ.
Giờ phút này Diệp Lập Ba đã vội vã hoàn thành một ngày công tác, đang
chuẩn bị trở lại phòng ngủ để nghỉ ngơi. Chỉ là ngay khi Diệp Lập Ba vừa mới chuẩn bị mở cửa ra, thì đã thấy Mã Nha đang vội vã xông vào, trên
mặt đầy mồ hôi, hai mắt trợn lên.
- Mã Nha, ngươi không đi nghỉ ngơi, tới đây làm gì?
Thấy bộ dáng này của Mã Nha, trên mặt Diệp Lập Ba hiện lên một chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi.
- Diệp Tướng quân, tình huống có biến, ta vừa mới nhận được tin tức, Sư đoàn thứ 51... Bọn họ đã...
Mã Nha vẻ mặt khiếp sợ, nói năng lộn xộn, các giọt mồ hôi thì lại đang không ngừng chảy xuống mặt.
Nghe tới Sư đoàn thứ 51, Diệp Lập Ba mới nhớ tới, không lâu trước hắn
vừa mới giao cho bọn họ một nhiệm vụ, đó là bao vây tiễu trừ đám giặc cỏ trốn từ Nam khu tới đây, tuy nhiên, cho dù Diệp Lập Ba nghĩ nát óc, thì cũng không nghĩ ra, chỉ bao vây tiễu trừ 500 tên tiểu mao tặc mà thôi,
nhưng Sư đoàn thứ 51 rốt cuộc lại để xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên, sau đó Diệp Lập Ba vẫn nheo mắt suy nghĩ, dường như hắn nghĩ tới cái gì đó.
- Ngươi đừng có nói với ta rằng, Sư đoàn thứ 51 để cho vài tên tiểu mao tặc kia chạy thoát đấy.
Vẻ mặt Diệp Lập Ba dần dần lạnh xuống, từ từ nói.
Hắn không thể tưởng tượng được, hơn 5000 binh sĩ, bao vây tiễu trừ mấy
trăm tên giặc cỏ mà cũng không hoàn thành, đó quả thực chính là không
thể chấp nhận được.
- Tình huống còn tệ hơn đó rất nhiều, Tướng quân, ngài tự mình xem đi.
Mã Nha nói xong, liền đặt một cái Ma Văn hình ảnh tới trước mặt Diệp Lập Ba.
Hình ảnh trên đó là một bình nguyên rộng lớn, trong đó thi thể của Sư
đoàn thứ 51 nằm vương vãi khắp nơi, các mảnh vỡ của Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn xe tăng thì khắp nơi đều có, Sư đoàn thứ 51 đã toàn quân bị
diệt.
Diệp Lập Ba không chút nhúc nhích, chuẩn xác mà nói, là cứng người ngay
tại chỗ, ngay khi hình ảnh này xuất hiện, vẻ mặt hơi có chút phẫn nộ của Diệp Lập Ba đã trực tiếp đọng lại, cơ mặt đang không ngừng co rút, khóe miệng không ngừng run run.
Lúc này, Diệp Lập Ba có chút không thể tin được hai mắt của mình, Sư
đoàn thứ 51 đã toàn quân bị diệt ư? Chuyện như vậy thực sự khiến cho
người ta rất khó có thể tiếp nhận được, nên biết rằng, cho dù Sư đoàn
thứ 51 này chống cự lại quân đội của Thiên Tế Tỉnh, thì cũng không thể
toàn quân bị diệt được, nhưng đối phó với vài tên giặc cỏ, tại sao lại
như thế này được?
- Điều này sao có thể? Mấy ngàn quân đội tinh nhuệ, trên bầu trời có Ma
Văn chiến đấu cơ, dưới mặt đất thì có Ma Văn xe tăng, vậy mà lại không
đánh lại được 500 tên giặc cỏ cưỡi ngựa, hơn nữa còn toàn quân bị diệt?
Diệp Lập Ba thì thào lẩm bẩm, dường như hắn đã cảm nhận được, mình đã bị tên Thường Vĩnh kia ám toán rồi, thậm chí Diệp Lập Ba dường như còn
nghĩ tới, vì sao Nam khu chết tiệt kia lại mềm yếu như vậy, có lẽ bọn họ đã sớm biết được, nên mới cố ý đẩy đám người này tới Bắc khu của hắn.
- Đi, gọi cho Tôn Trường Kỳ, ta muốn biết một chút tình thế lúc này!
Diệp Lập Ba hạ lệnh cho Mã Nha, vẻ mặt vẫn đang rất khó coi, trên trán
cũng xuất hiện một tầng mồ hôi, bởi vì Diệp Lập Ba đã cảm nhận được, đội quân tù nhân tới đây không có ý tốt gì cả.
Tuy nhiên, Mã Nha lại vẫn không chút nhúc nhích, chỉ sợ hãi bật ra các
tấm hình tiếp theo, trong đó là cảnh tượng Căn cứ quân sự thứ 51 đã hoàn toàn bị san phẳng, thi thể của nhân viên hậu cần vương vãi khắp nơi,
các tòa nhà lớn bé đều nát tan tành, có chỗ còn đang cháy hừng hực.
Căn cứ quân sự uy nghiêm ngày xưa, lúc này đã biến thành
một mảnh tĩnh mịch.
- Vừa mới nhận được tin tức, Căn cứ quân sự thứ 51 đã hoàn toàn bị san
phẳng, sư trưởng Tôn Trường Kỳ hy sinh, căn cứ quân sự cũng bị cướp sạch một lượt, ngoài hai tên phi công của Ma Văn chiến đấu cơ ra, thì đã
không có một người nào còn sống.
Mã Nha run rẩy báo cáo với Diệp Lập Ba.
Nghe vậy, Diệp Lập Ba lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc choáng
váng, một Sư đoàn toàn quân bị diệt, tính cả sư trưởng cũng đều bị giết
chết, chuyện như vậy, Diệp Lập Ba chưa từng bao giờ nhìn thấy, mà trọng
yếu hơn là, “kiệt tác” này lại chỉ do hơn 500 tên giặc cỏ gây nên.
Phịch...
Diệp Lập Ba ngồi sụp trên ghế, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trở nên lạnh
lẽo, cho tới bây giờ, hắn mới thật sự cảm nhận được tình thế cũng không
đơn giản như hắn nghĩ, hắn đã bị con cáo già Thường Vĩnh kia tính kế
rồi.
Đồng thời, trên màn hình vẫn tiếp tục hiện ra cảnh tượng đội quân tù
nhân tập kích Sư đoàn thứ 51, gần như chỉ cần mới giáp mặt, thì hơn 100
tên binh sĩ đã ngã xuống, Mục Á thì cũng trực tiếp bị giết chết tại chỗ.
Loại phương thức “bắt giặc trước bắt vua”, cùng với kiểu tấn công ngay
ngắn trật tự này, làm sao là của bọn giặc cỏ làm ra a, rõ ràng chính là
một quân đội siêu cường, tuy rằng chỉ có 500 người, nhưng trong đó lại
có 16 tên Đại Ngự Sư, mỗi một binh sĩ đều có thể tự mình đảm đương một
phía được.
Ước chừng trôi qua năm phút đồng hồ, vẻ khiếp sợ của Diệp Lập Ba mới từ
từ dịu lại, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ nghiêm trọng, vô cùng vô tận
nghiêm trọng, hiện tại hắn đã phi thường rõ ràng, những kẻ được gọi là
giặc cỏ này rất có lai lịch, chỉ là Thường Vĩnh đã giấu giếm đi mà thôi.
- Tên Thường Vĩnh chết tiệt, vậy mà lại dám “chơi” ta.
Diệp Lập Ba không kiềm được thốt lên, trong lòng tràn ngập phẫn hận và kinh ngạc, sau đó hắn lập tức gọi cho Thường Vĩnh.
Lúc này thì Thường Vĩnh đã tiến vào trong phòng ngủ, bộ quân phục Tướng
quân cũng đã được cởi ra, tuy nhiên, thấy Ma Văn thông tin rung lên,
người gọi là Diệp Lập Ba, vẻ mặt hắn lại không kiềm được hơi đổi sắc.
Kỳ thật Thường Vĩnh cũng không biết sức chiến đấu chân chính của đội
quân tù nhân, thấy Diệp Lập Ba gọi tới, hắn cũng ít nhiều có chút kinh
ngạc, nếu bắt được đội quân tù nhân, muốn khoe trước mặt hắn, thì cũng
nên đợi tới sáng mai a!
Nối liên lạc, Thường Vĩnh bỗng nhiên phát hiệnra, Diệp Lập Ba đã mang vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt lại tái nhợt.
Bộ dáng này của Diệp Lập Ba không khỏi làm cho Thường Vĩnh có chút kinh ngạc:
- Diệp Tướng quân, đã trễ thế này rồi, còn có chuyện gì vậy?
- Họ Thường kia, ít diễn kịch trước mặt ta đi, ai nấy đều nói rằng ngươi là cá chạch trong đất, là hồ ly trong núi, ngươi thật sự đúng là rất âm hiểm a!
Diệp Lập Ba dữ tợn nói, giống như một tên dân cờ bạc thua tới mức đỏ mắt.
- Diệp Tướng quân, sau lại nói vậy a? Ta chỉ đơn giản thả vài tên giặc
cỏ tới đó, ngươi có nhất thiết phải nói ta như vậy hay không?
Vẻ mặt Thường Vĩnh hơi trở nên nghiêm túc, nói.
- Nhà ngươi mở ta mắt ra, nhìn cẩn thận cho ta một cái, xem đây là thứ mà đám giặc cỏ có thể làm ra được hay sao?
Diệp Lập Ba khẽ rít lên, sau đó đặt Ma Văn hình ảnh tới trước mặt Thường Vĩnh, ngay lập tức, hình ảnh Sư đoàn thứ 51 toàn quân bị tiêu diệt đã
xuất hiện trước mặt Thường Vĩnh.
Hả...
Nhìn thấy hình ảnh này, sắc mặt Thường Vĩnh lập tức trở nên tái nhợt, giống như bị một cơn gió lạnh quất vào mặt vậy.
- Đây là do đám giặc cỏ kia làm ra ư?
Thường Vĩnh kinh ngạc hỏi.
- Ngươi bớt giả vờ trước mặt ta đi, hiện tại ta mới hiểu được, quân đội
thuộc hạ của ngươi vì sao lại yếu đuối như thế, ngươi đang diễn trò,
đúng hay không? Mục đích chân chính của ngươi là thả đám người này vào
trong khu trực thuộc của ta, giao cục phiền toái lớn này cho ta, ngươi
đúng là quá âm hiểm!
Diệp Lập Ba vẫn dữ tợn nói, hai mắt như sắp sửa phun ra lửa.
Thường Vĩnh cũng không đáp lại, mà đang khiếp sợ nhìn hình ảnh trong tay Diệp Lập Ba, trên thực tế, Diệp Lập Ba chỉ nói đúng một nửa, đó chính
là đội quân tù nhân quả thật là phiền toái lớn, nhưng bản thân Thường
Vĩnh quả thật không biết đội quân tù nhân rốt cuộc mạnh tới mức nào,
không thể nghi ngờ, lúc trước giả bộ một phen đã vô hình chung làm cho
hắn thoát được một kiếp.
- Hiện tại, ta không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi, ngươi chỉ
cần nói cho ta biết, đám người kai rốt cuộc là có lai lịch gì?
Tình huống khẩn cấp, Diệp Lập Ba cũng không muốn nói nhiều với Thường Vĩnh nữa, liền hỏi thẳng.
- Điều này... Ta thật sự không biết, cũng không biết bọn họ lại cường
đại như thế, bọn họ chỉ đột nhiên xuất hiện trong khu trực thuộc của ta
mà thôi!
Thường Vĩnh đáp, trên thực tế, thời điểm này cho dù hắn biết chút gì đó, thì cũng không có khả năng nói ra. Kiểu gì cũng không thể thừa nhận
rằng hắn lo lắng việc này liên quan đến Cao Long Văn, nên mới hạ lệnh
diễn trò không truy kích được.