Ma Ngân

Đội Quân Tù Nhân, Kháng Lệnh!


trước sau

Nghe cách gọi “tiểu Cáp Thụy Sâm”, trong lòng Tiêu Hoằng như hiểu được vài điều, chẳng qua sắc mặt vẫn không thay đổi.

Đối với lời của Hoắc Nhiên, Tiêu Hoằng không đáp lại, chỉ thản nhiên nhìn, như biển sâu tĩnh lặng.

Các thành viên đội quân tù nhân cũng thế, đối mặt 12.000 quân đội Sùng Cao Châu trang bị vô cùng hoàn mỹ, sắc mặt không có nghiêm trọng, có thể coi đây là chết lặng với chiến đấu, cùng có thể coi là thản nhiên với sinh mệnh.

- Xem ra, ngươi là một người trầm lặng ít lời, ta thích người như thế. Chỉ là hôm nay ta ở đây, rất bất hạnh, là vì ngày chết của ngươi.

Hoắc Nhiên nói tiếp, sau đó liếc hai bên, ở bên người hắn là hai sư trưởng sư đoàn Mã Hoàng và sư đoàn Hắc Cáp Tử, Bạch Khắc cùng Quý Khang.

Tiếp theo, Hoắc Nhiên không nói nhiều nữa, vươn ngón trỏ chỉ tới trước.

Ngay lập tức, Bạch Khắc cùng Quý Khang dẫn sư đoàn của mình, không nói một lời, bổ nhào về phía Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân tàn tạ, như cả một đám dã thú ùa từ trên núi xuống.

Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân không chút sợ sệt, chỉ là hai tay xiết chặt, nghiến chặt răng!

- Các huynh đệ, có lẽ đây là lần chiến đấu cuối cùng của chúng ta, ta đã nói, hoặc là cùng nhau chết, hoặc là chúng ta thay đổi thế giới!

Tiêu Hoằng nắm chặt Nhược Thủy trong tay, sau đó lớn tiếng hô to:

- Các huynh đệ, vì tín ngưỡng bất khuất, lên!

Nói xong, sau lưng Tiêu Hoằng lại mở ra Ma Dực, không chút chùn bước xung phong về phía trận địa quân địch. Những tù nhân đằng sau theo sát Tiêu Hoằng, kéo theo thê lương, bất đắc dĩ và gánh nặng, xung phong lao về phía hai sư đoàn Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Nháy mắt, đội quân tù nhân như thanh kiếm nhọn, bi tráng cắm vào trong trận địa quân địch!

So với những kẻ địch mà Tiêu Hoằng đối mặt, lần này Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân mới thấy được sự lợi hại của sư đoàn siêu cấp tinh nhuệ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Mỗi một binh lính Cao Tương đều có được Chiến Văn hay Văn khí hoàn mỹ, tố chất chiến đấu, cấp bậc Ngự lực rất cao. Đa số binh lính đều là cấp Ngự sư, áo giáp trên người vô cùng chắc chắn.

Ngoài ra, còn có tay súng bắn tỉa tầm xá phân tán ở hai bên, càng công kích chí mạng vào đội quân tù nhân không kịp phòng bị.

Nhưng dù là thế, dù là địch đông ta ít, dù cho bản thân hao tâm lao lực quá độ, lúc này đội quân tù nhân chỉ dựa vào lòng tin bất khuất, cùng trung thành với Tiêu Hoằng, vẫn bùng phát sức chiến đấu mạnh mẽ.

Nhất thời, quảng trường trung tâm thành phố Phan Đóa biến thành một cái máy xay thịt.

Thành trì vốn suy sụp, đổ nát, tĩnh mịch, liền bỗng nhiên sôi trào.

Tuy rằng đội quân tù nhân tàn tạ, cảm giác như lung lay sắp ngã, nhưng vào lúc này vẫn cứ sừng sững không ngã, dù hết đạn cạn lương, dù biết rõ lúc này đã đến bước đường cùng.

Mười phút sau!

Đối mặt 2 sư đoàn chủ lực tuyệt đối của Sùng Cao Châu, đội quân tù nhân dù có thương vong, nhưng vẫn không hề có dâu hiệu tan tác, ngang ngạnh chém giết, chỉ còn một hơi, sẽ không buông bỏ lòng tin tiến công.

- Đây là cái thứ quân đội gì thế này?

Hoắc Nhiên nhăn mày, thầm nhủ một tiếng, sau đó đánh mắt ra hiệu với Bạch Khắc cùng Quý Khang cách đó không xa.

Bạch Khắc cùng Quý Khang hiểu ý, lóe tia sáng lạnh, tập trung vào vị trí Tiêu Hoằng, một trái một phải bổ nhào về phía hắn!

Mặc kệ là Hoắc Nhiên hay người khác, đều biết rõ bắt giặc trước phải bắt vua, nơi phát ra dũng khí và niềm tin của những người này chính là Tiêu Hoằng, xử lý Tiêu Hoằng là mọi chuyện xong xuôi, đội quân tù nhân cũng sẽ sụp đổ theo.

http://truyencuatui.net/

Chỉ trong vài giây, Bạch Khắc và Quý Khang cũng là Đại Ngự Sư cấp hai đã tới cách Tiêu Hoằng chỉ l0m, nhìn Tiêu Hoằng xung phong phía trước, anh dũng chém giết, trên mặt cười lạnh, không hề thương hại.

Thông qua quan sát trước đó, bọn họ nhận ra thực lực của bản thân Tiêu Hoằng hẳn là Đại Ngự Sư cấp một, có thể coi như nổi trội trong Đại Ngự Sư cấp một. Nhưng đối mặt 2 Đại Ngự Sư cấp hai hợp sức bao vây, dù cho Tiêu Hoằng có nhiều bảo vật hơn nữa, cũng chỉ có con đường chết.

Bọn họ có lòng tin tuyệt đối với chuyện này.

Tiêu Hoằng cầm đoản đao Nhược Thủy, cũng chú ý tới có 2 tên Trung tướng đang một trái một phải nhắm về phía mình.

- Muốn đánh, vậy tới đây đi.

Tiêu Hoằng trầm thấp quát, “ngọn lửa” trên tay đã bốc cháy hừng hực.

Đúng vậy, hai gã Đại Ngự Sư cấp hai hợp công một mình Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng không địch lại, nhưng thế thì sao chứ?

Chỉ là Tiêu Hoằng vừa chuẩn bị ứng chiến, sau lưng Tiêu Hoằng, đột nhiên có một bóng người hiện ra. Không đợi Tiêu Hoằng phản ứng lại, liền thấy bóng người nhảy thẳng tới, che trước mặt Tiêu Hoằng và Bạch Khắc, xông thẳng tới trước.

Tiêu Hoằng cũng biết người này. Hắn là Ba Nhĩ bị trọng thương lúc trước, cánh tay gãy đang bị Hàn băng vạn năm đông cứng.

- Ba Nhĩ, ngươi muốn làm gì, lui ra!

Trong nháy mắt này, Tiêu Hoằng như ý thức được điều gì, lớn tiếng ra lệnh.

Ba Nhĩ không để ý tới, càng không phòng ngự gì, cứ lao thẳng về phía Bạch Khắc.

Nhìn thấy một tên phế nhân sắc mặt tái nhợt, gãy một tay, điên cuồng lao thẳng về phía mình, Bạch Khắc không kìm được toát ra tươi cười khinh thường.

- Không ngờ được tên tàn phế cũng đi chịu chết, ngươi cho rằng cái thứ phế vật như ngươi có thể làm được gì? Ngu xuẩn!

Bạch Khắc nói xong, vung một tay, bắn ra mấy lưỡi dao ánh sáng.

Phập! Phập! Phập!

Ba tiếng
da thịt xé rách vang lên, Ba Nhĩ suy yếu cực độ hơn nữa không hề phòng ngự, thân thể trực tiếp bị chọc thủng, miệng toàn là máu.

Nhưng trên mặt Ba Nhĩ không có đau đớn, không có tuyệt vọng, ngược lại toát ra tươi cười thoải mái, kéo thân thể đầy máu, dùng hết một tia sức lực cuối cùng, lao tới trước mặt Bạch Khắc, mặc kệ Bạch Khắc phát ra công kích gì. Ngay sau đó, Ba Nhĩ vươn cánh tay to, ôm lấy eo Bạch Khắc, mặt cười càng thêm phóng đãng.

- Lão đại, xin lỗi, xin tha thứ cho ta kháng lệnh.

Ba Nhĩ lớn tiếng hét lên, dùng hết sinh mệnh cuối cùng, chuyển toàn bộ Ngự lực vào trong Ma Văn liên lạc trên tay!

Nháy mắt, ánh sáng chói lọi phát ra từ khe hở bàn tay Ba Nhĩ!

Ầm!

Tiếp đó là tiếng nổ khủng khiếp, nơi Ba Nhĩ đứng đã biến thành đoàn ánh sáng bùng nổ!

Đối mặt cảnh tượng này, dù cho Bạch Khắc đã có chuẩn bị, dù cho mở ra màng phòng hộ sát người, nhưng đáng tiếc, đây là Ba Nhĩ ngưng đọng toàn bộ sức mạnh, dẫn nổ Ma Văn, uy lực không hề bình thường!

Nháy mắt, đoàn ánh sáng tiêu tan, Ba Nhĩ đã không còn tồn tại, chỉ còn một giọt máu nóng bắn vào mặt Tiêu Hoằng.

Còn Bạch Khắc, dù mở ra màng phòng hộ, nhưng phần sau eo đã bị nổ mất một khối lớn, không cam lòng nhìn xung quanh, liền ầm ầm ngã xuống.

Nhìn cảnh tượng này, Tiêu Hoằng trợn trừng mắt, đầu óc trống rỗng, cách tấn công này không nằm trong bố trí của Tiêu Hoằng.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, càng làm Tiêu Hoằng bất ngờ. Ngay khi Tiêu Hoằng đang kinh ngạc, hai người Hứa Kính Uy cùng Ốc Sư nhảy tới cạnh Tiêu Hoằng, một trái một phải kẹp lấy tay Tiêu Hoằng.

Đồng thời, đội quân tù nhân sau lưng Tiêu Hoằng cùng đồng loạt xông tới phía trước.

- Này, các ngươi đang làm gì?

Tiêu Hoằng không khỏi kinh ngạc hô lên, lúc này, đội quân tù nhân giống như không còn bị Tiêu Hoằng khống chế.

- Thật có lỗi, lão đại, mấy ngày trước chúng ta đã âm thầm thương lượng trước, chỉ là lén gạt ngài. Đây là chuyện hết cách, chúng ta biết ngài sẽ không đồng ý.

Ốc Sư nhíu mày, lạnh nhạt nói cho Tiêu Hoằng, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ.

- Hiện giờ tất cả quân tù nhân nghe lệnh, chấp hành kế hoạch tường sắt cấp B, bảo hộ lão đại và Phất Lạc rút lui!

Ốc Sư lớn tiếng ra lệnh.

Cái gọi là kế hoạch tường sắt, chính là đội quân tù nhân dùng phương thức hy sinh chính mình, đổi lấy phá vây kẻ địch cho Tiêu Hoằng.

Ốc Sư phát ra mệnh lệnh, Thiết Nam, Mặt Thẹo, cùng với tất cả đội quân tù nhân, bao gồm những người bị thương còn có thể đứng dậy, đã xông tới đằng trước mặt Tiêu Hoằng!

- Này! Các ngươi đang làm gì! Ta là lão đại, các ngươi muốn kháng lệnh hay sao? Thả ta ra.

Tiêu Hoằng nhìn cảnh này, mắt trừng lớn, rít gào, không còn một chút trầm tĩnh bình thường, còn không ngừng giãy giụa.

Lúc này, Tiêu Hoằng thật sự nóng nảy, hắn tuyệt đối không ngờ đội quân tù nhân lại che giấu hắn, thương lượng ra cách làm không có “nghĩa khí” như vậy.

Nhưng bị Ốc Sư và Hứa Kính Uy, hai Đại Ngự Sư khống chế, Tiêu Hoằng trở tay không kịp, thật sự khó mà giãy ra được.

- Phải, kháng lệnh, nếu lão đại có thể sống được, hy vọng đừng trách chúng ta, chúng ta là bộ hạ trung thành nhất của ngài.

Ốc Sư sắc mặt thê lương, đáp lời Tiêu Hoằng, còn xẹt qua một tia cười nhàn nhạt.

Đồng thời, đội quân tù nhân ở phía trước Tiêu Hoằng đã thay đổi tác phong bình thường, hoàn toàn bỏ qua phòng thủ, chỉ toàn lực tấn công, lao thẳng tới trước. Nếu thân thể bị xuyên thủng, sẽ không chút do dự xông vào bên trong trận địa quân địch, tự bạo!

Vào lúc này, đội quân tù nhân dùng sinh mệnh, mở đường cho Tiêu Hoằng!

Ầm... Ầm... Ầm

Nhìn những quân tù nhân sớm chiều sống chung liên tục dùng khoảng khắc cuối cùng của sinh mệnh, xông vào trong trận địa quân địch, dùng hết Ngự lực cuối cùng, kích nổ Ma Văn liên lạc, Tiêu Hoằng không ngừng giãy dụa bỗng cứng đờ, mắt đỏ lên.

- Dừng lại, ta ra lệnh cho các ngươi không được làm thứ chuyện ngu xuẩn này!

Tiêu Hoằng phát ra tiếng gào xé lòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện