- Vẫn là câu nói kia, đội
quân tù nhân không bỏ lại bất kỳ một đồng đội nào, mặc dù có người mắng
chúng ta là đần độn cũng được, là kẻ ngu ngốc thì cũng thế, cho dù chúng ta phải vượt qua biển lửa thì cũng muốn đi cứu Phất Lạc, đây là gốc rễ
của quân đội chúng ta, vĩnh viễn không thay đổi, có phúc cùng hưởng. Lên ngựa! Đi cứu Phất Lạc!
Tiêu Hoằng cao giọng nói, sau đó xoay người lên ngựa, nhìn về một tên
thương binh, dặn dò vài câu, rồi trực tiếp dẫn theo 137 thành viên đội
quân tù nhân giết về phía Phan Đóa Thành, không chút do dự nào!
Kỳ thật Tiêu Hoằng làm như vậy nhìn như ngu xuẩn, nhưng bên trong vẻ ngu xuẩn này lại ẩn chứa một điều vô cùng quý báu, nhờ có loại tinh thần,
loại tình nghĩa này, mà hắn mới có thể làm cho đội quân tù nhân đoàn kết cực kỳ chặt chẽ lại, trở thành một đội quân bền chắc.
Cùng lúc đó, ở trong Phan Đóa Thành, khi Hoắc Nhiên và Phất Lạc đang
giao chiến, mấy ngàn tên binh sĩ đã điên cuồng tấn công về phía Phất
Lạc, tất cả chỉ là vì Phất Lạc xuất hiện, thì mới khiến cho toàn bộ kế
hoạch của bọn họ bị hỗn loạn.
Bởi vì bản thân Phất Lạc đang ở trong trạng thái cực kỳ suy yếu, nên khi phải đối mặt với Hoắc Nhiên đang điên cuồng tấn công, cùng với mấy ngàn tên binh sĩ Cao Tương tinh nhuệ hỗ trợ, thì Phất Lạc đã mình đầy thương tích, trên thân thể giống như một cỗ xe tăng nhỏ đã dính đầy máu, trên
trán lại đầm đìa mồ hôi, hai chân như nhũn ra, thân mình lảo đảo.
Tuy nhiên, Phất Lạc vẫn đang ngoan cường kiên trì, điều hắn cần phải làm chính là tranh thủ thời gian cho đám người Tiêu Hoằng, để họ chạy được
càng xa càng tốt.
- Phất Lạc, không thể tưởng được, nhiều năm như vậy trôi qua mà ngươi
vẫn là xuẩn như cũ, ngươi cho rằng, ngươi làm như vậy thì tên tiểu Cáp
Thụy Sâm kia có thể bình an vô sự được hay sao? Ngươi quá ngây thơ rồi,
hơn nữa cho dù hắn chạy trốn được, thì hắn có thể làm được cái gì? Cứu
vớt người Lạc Đan Luân ư? Đáng cười!
Trên thân thể Hoắc Nhiên đang có vài con cự long quấn quanh, hắn chầm chậm nói từng câu với Phất Lạc.
- Ta từ nhỏ đã được Cáp Thụy Sâm nuôi dưỡng, Cáp Thụy Sâm như cha, như
thầy của ta, Cáp Thụy Sâm là tín ngưỡng, là mục tiêu sống của ta. Sau
khi Cáp Thụy Sâm chết, ta đã một lần sa sút tinh thần, mê mang một lần,
ta chỉ có thể giữ được sự kiên cường trong nội tâm mà thôi. Nhưng sau
khi ta nhìn thấy Tiêu Hoằng, ta đã biết hắn là hy vọng, hắn là mục tiêu
mới trong lòng ta, bất kể người khác nghĩ như thế nào, trong lòng ta thì hắn đã là Cáp Thụy Sâm rồi, điều này so với sinh mệnh của ta thì còn
quan trọng hơn, hơn nữa ta tin tưởng, ta vĩnh viễn tin tưởng, Tiêu Hoằng có thể rời đi được!
Phất Lạc nhìn Hoắc Nhiên, ánh mắt lạnh như băng, dường như đang nói ra tiếng lòng của mình.
Tuy rằng Phất Lạc vẫn ở trong trạng thái hôn mê, nhưng hắn vẫn có thể
cảm nhận được Tiêu Hoằng vĩnh viễn ở bên mình, cho đến một khắc cuối
cùng thì vẫn vậy, điều này có thể nói là thứ quý giá nhất trong lòng
Phất Lạc.
Nhất là khi nhìn thấy Tiêu Hoằng từ trong không gian hư ảo của Cáp Thụy
Sâm ra, Phất Lạc đã cảm thấy có chết cũng không uổng rồi.
- Xem ra, mãi cho tới khi chết thì ngươi vẫn còn không thể giác ngộ
được, tuy nhiên, cũng không có vấn đề gì, đến địa ngục mà chờ Tiêu Hoằng đi, ta sẽ cho các ngươi đoàn tụ cùng nhau ở đó!
Hoắc Nhiên cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Phất Lạc, hắn đột nhiên mở hai bàn tay ra, có vài con cự long trực tiếp tấn công về phía Phất
Lạc, mở ra cái mồm to lớn, bắn ra một chùm sáng màu đen về phía Phất
Lạc!
Mà trên tay của Hoắc Nhiên cũng hình thành các móng vuốt sắc như dao,
rất giống long trảo, lập tức lao về phía Phất Lạc mà chém giết.
Đối mặt với đòn tấn công toàn lực của Hoắc Nhiên, tuy Phất Lạc có chống
cự, nhưng bởi vì thân thể, nên Phất Lạc cũng chỉ chống cự được mấy lượt, thì đã bị Hoắc Nhiên đánh văng ra ngoài, trên người bắn ra một luồng
máu tươi, đồng thời đám binh sĩ Cao Tương cũng chớp thời cơ, lại lần nữa phát ra các đòn tấn công vô cùng dày đặc.
Cho dù không thể giết chết được Phất Lạc, thì tuyệt đối sẽ sẽ làm cho
Phất Lạc bị tàn phế, gần như trên mặt mỗi một tên binh sĩ Cao Tương đều
không còn chút tình cảm nào cả, bọn họ tin chắc vào một tín niệm, đó
chính là Áo Cách Tư Thần sẽ che chở cho linh hồn của bọn họ.
Lại trôi qua mười phút, Phất Lạc đang nằm trên mặt đất, sau khi xử lý
xong hơn mười tên binh sĩ Cao Tương, hắn lại vô cùng quật cường đứng
lên, máu tươi nhỏ xuống đầu ngón tay, nhưng trong đôi mắt suy yếu kia
lại vẫn toát ra vẻ vô cùng quả quyết, hiện tại ở trong lòng Phất Lạc chỉ có một tín niệm, đó là đứng lên, kéo chân địch nhân, làm cho Tiêu Hoằng có thời gian mang theo đội quân tù nhân đi càng xa càng tốt.
- Không thể tưởng được ngươi vẫn còn đau khổ chống đỡ, ta nói cho ngươi
biết, Phất Lạc, điều này là không có ý nghĩa gì cả, cho dù Tiêu Hoằng
chạy ra được nơi này, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, thì ta
cũng sẽ bắt hắn về, từ từ xé nát thân thể hắn, làm cho máu của hắn chảy
khắp phần mộ của ngươi!
Vẻ mặt Hoắc Nhiên lạnh như băng, ánh mắt từ từ hiện lên vẻ dữ tợn, sau
đó hắn dẫn theo Quý Khang, cùng với mấy trăm tên binh sĩ Cao Tương, bắt
đầu vây giết Phất Lạc.
Vào lúc này, Phất Lạc dường như đã tới cực hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì Phất Lạc chắn chắn sẽ phải chết.
Ông, ông, ông, ông...
Đúng lúc này, một trận vài âm thanh ma sát không khí đột nhiên vang lên
từ phía chân trời, thanh âm dày đặc, giống như một đàn ong rừng đang ùa
tới.
Khẽ ngẩng đầu, đám người tại đây bỗng nhìn thấy trên bầu trời đã xuất
hiện vô số năng lượng nhận hình tròn có màu máu đang giống như một cơn
mưa to từ trên trời giáng xuống.
Đối với một màn trước mắt, Phất Lạc, Hoắc Nhiên, cùng với tất cả binh sĩ Cao Tương đều tràn ngập kinh ngạc, cảnh tượng này làm điều bọn họ không thể hiểu được.
Ngay sau đó, đám quang nhận màu máu đang rơi xuống đất này đột nhiên
xoay tròn, các lưỡi răng cưa đã bắt đầu điên cuồng cắt lên thân thể của
đám binh sĩ Cao Tương, máu me văng tung tóe, bắn ra vương vãi khắp nơi.
Đợt tấn công này đã hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Đại khái chỉ sau một phút đồng hồ, tại trung tâm quảng trường đã có một
mảng lớn thi thể của binh sĩ Cao Tương, máu thịt bầy nhầy, cuộc đánh lén này đã xử lý khoảng bảy, tám trăm tên binh sĩ Cao Tương.
Cuộc tấn công ngoài ý muốn này gần như đã cắt xuống một “khối thịt lớn”
trên người Sư đoàn Mã Hoàng và Sư đoàn Hắc Cáp Tử.
- Ai? Xuất hiện đi.
Hoắc Nhiên hơi đề cao thanh âm, tuy rằng trong lòng Hoắc Nhiên đã đoán
được điều này rốt cuộc là do ai làm, nhưng hắn vẫn có chút không thể tin được, hắn đã không thể nhận ra phong cách chiến đấu của Tiêu Hoằng nữa.
Phất Lạc vốn cho rằng mình hẳn phải chết, nhưng khi thấy cảnh này, vẻ
mặt lại đại biến, theo hắn nghĩ, Tiêu Hoằng tuyệt đối không nên quay trở về, điều này không thể nghi ngờ chính là bỏ phí nỗ lực trả giá của hắn, nhưng mặc dù nghĩ vậy, trong lòng Phất Lạc vẫn cảm nhận được một luồng
hơi ấm khó tả.
Cho dù có vào lúc này, thì Tiêu Hoằng cũng không vứt bỏ hắn.
Gần như ngay khi Hoắc Nhiên vừa hét lên câu này, trên đám phế tích phía
đông đã xuất hiện bóng dáng của Tiêu Hoằng và 137 đội quân tù nhân, tất
cả đều đứng thẳng, trên tay mỗi người đều có một cái đầu người đẫm máu,
đây gần như đều là đầu của đám binh sĩ Cao Tương đang ẩn náu trong phế
tích, am hiểu tấn công cự ly xa, nhưng hiện tại lại bị đám người Tiêu
Hoằng đánh lén, tiêu diệt toàn bộ.
- Tiêu Hoằng, ngươi không nên trở về.
Phất Lạc nhìn thấy Tiêu Hoằng cách đó hơn mấy trăm thước, cảm khái nói.
- Phất Lạc, mạng của ngươi là do Tiêu Hoằng ta cứu về, đồng thời thật
vất vả dẫn theo ngươi lâu như vậy, dựa theo phong cách của ta, mạng của
ngươi đã là của ta, những thứ của ta thì phải do ta định đoạt, ta không
cho phép ngươi chết, thì ngươi sẽ vẫn còn sống, nếu ngươi coi ta trở
thành cái gì mà “người thừa kế” của Cáp Thụy Sâm, vậy thì hiện tại ngươi sẽ là bộ hạ của ta, ngươi cần phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
Tiêu Hoằng đứng trên một tảng đá trong đám phế tích, nhìn Phất Lạc nói.
Phất Lạc nghe vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì được, chỉ hơi gật gật đầu:
- Mạng của ta, là của ngươi!
- Tiêu Hoằng, ta tuyệt đối không nghĩ tới, ngươi còn có thể trở về, vậy thì rất tốt, giảm đi rất nhiều phiền toái.
Hoắc Nhiên nhìn Tiêu Hoằng nói.
Tiêu Hoằng không thèm đáp lại Hoắc Nhiên, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một
cái, tiện tay cầm cái đầu người trong tay, ném lên trên mặt đất.
- Cụ thể nên đánh như thế nào, cứ dựa theo vừa rồi đã nói mà làm, chúng
ta đã chết qua một hồi rồi, gánh nặng tâm lý gì đó thì cứ ném hết đi,
thoải mái mà đánh một trận!
Vẻ mặt Tiêu Hoằng lạnh như băng, ra mệnh lệnh.
- Đã rõ!
Đội quân tù nhân đáp lại một tiếng, sau đó cầm Viên Nguyệt Chiến Văn đã
tiêu hao năng lượng gần như không còn, trực tiếp bóp nát, sau đó cầm Ma
Văn súng trường cự ly xa từ bên cạnh lên, đây đều là do đám binh sĩ Cao
Tương am hiểu công kích cự ly xa kia lưu lại.
Sau đó, Tiêu Hoằng đã dẫn theo 16 tên Đại Ngự Sư, trực tiếp từ trên phế
tích cao cao kia nhảy xuống, sau đó giết vào trung tâm quảng trường.
Về phần đội quân tù nhân còn lại thì bắt đầu ở bên ngoài, dùng phương
thức du kích đến bắn chết đám binh sĩ Cao Tương, trên cơ bản là không có trận hình gì, bắn một phát, sau đó lập tức đổi vị trí.
Đối mặt với phương thức tấn công này, đám binh sĩ Cao Tương chỉ biết
nhìn từng đồng đội lần lượt ngã xuống, ít nhiều đã bắt đầu có chút rối
loạn.
Nếu không có Phất Lạc, tất cả đều còn dễ làm, chỉ cần vây kín hơn 100
tên đội quân tù nhân này là được, nhưng mà có Phất Lạc kiềm chế, hơn nữa đội quân tù nhân lại đang thoải mái công kích, đã tạo cho ra cho bọn
chúng một sự hoang mang rất lớn.
Nếu trực tiếp truy kích, trận hình phân tán ra, như vậy thì áp lực lên
Phất Lạc áp lực sẽ không đủ nữa, nhưng nếu vẫn còn tập trung đối phó với Phất Lạc, thì đội quân tù nhân ở bên ngoài sẽ dần dần ăn sống bọn họ.
Nhất là Tiêu Hoằng đã lại lần nữa giết vào trong trận địa, cùng với mười lăm tên Đại Ngự Sư, hoàn toàn không có liên luỵ như khi trước nữa, nên
lúc này bọn họ lại càng thêm biến hóa khó lường.
Hoắc Nhiên đứng ở trung tâm quảng trường, nhìn thấy tình hình như vậy,
biểu tình cũng không có chút nghiêm trọng nào, mà ngược lại còn dần dần
trở nên lạnh như băng, dường như đã quên Phất Lạc trước mặt, mà lao
người đi, giết về phía Tiêu Hoằng.
Ầm ầm ầm!
Gần như ngay khi Hoắc Nhiên lao tới gần Tiêu Hoằng, chuẩn bị nâng lên
lợi trảo trong tay để tặng cho Tiêu Hoằng một kích chí mạng, thì Phất
Lạc cũng đã không chút chậm trễ, thân hình như tia chớp, trực tiếp xuất
hiện phía trước người Tiêu Hoằng, hai tay chứa các lốc xoáy năng lượng,
trực tiếp đỡ lấy đòn tấn công này của Hoắc Nhiên. Hai luồng năng lượng
thể va chạm với nhau, trong nháy mắt đã khiến cho mặt đất dưới chân hai
người xuất hiện vô số vết nứt.
Sóng năng lượng khổng lồ va chạm với nhau, giống như một cơn lốc, quét sạch đám bụi trên mặt đất.
- Hoắc Nhiên, đối thủ của ngươi là ta, không nên sử dụng những thủ đoạn
trẻ con kia, nếu muốn đụng tới Tiêu Hoằng, thì trước hết phải vượt qua
một cửa của ta đã!
Phất Lạc lạnh lùng nhìn Hoắc Nhiên, âm trầm nói.