Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liều lấy ra một quả tế bào tái sinh, cấy ở phía trên chỗ môi sứt của Phất Lạc, sau đó liền khôi động Ma Văn kích hoạt cơ nhân và Dược Văn phân liệt.
Đại khái chỉ trôi qua một phút đồng hồ. Chỗ sứt trên môi Phất Lạc liền mọc ra thịt mới phấn nộn, gần như hoàn toàn phục hồi như cũ, tối thiểu thoạt nhìn, đã không còn nhe răng trợn mắt tràn ngập khủng bố như trước kia.
Đối với thủ đoạn của Tiêu Hoằng như thế, không thể phủ nhận, Trần Tước và Hi Kim ở phía sau đã có chút chết lặng, hiện giờ bọn họ cần phải làm, chính là ghi chép ở trong óc thật sâu mỗi một thao tác của Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn chữa trị tế bào, chuẩn bị trị liệu vết sẹo trên mặt, Phất Lạc lại vươn bàn tay to, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói:
- Sẹo mặt này không cần trị liệu!
- Vì sao?
Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc hỏi.
- Bởi vì ta không muốn quên cừu hận của người Cao Tương lim lại cho ta, ta sẽ khắc cốt ghi tâm!
Phất Lạc nhỏ giọng nói từng chữ với Tiêu Hoằng. Lời nói này tuy rằng bình thản, nhưng giờ khắc này Tiêu Hoằng lại có thể nhìn thấy ở sâu trong nội tầm của Phất Lạc vô tận khuất nhục và cừu hận kia.
- Yên tâm tốt lắm! Một ngày nào đó, hai chữ Cao Tương này chỉ có ở trên sách lịch sử mới có thể nhìn thấy!
Đợi Phất Lạc rời đi, Tiêu Hoằng liền trực tiếp đi ra phòng trống này, tiếp tục tiến hành chữa trị thân thể cho đội quân tù nhân.
Cứ như vậy, thẳng đến thời gian tới nửa đêm về sáng, thời gian đi vào rạng sáng bốn giờ, Tiêu Hoằng mới chữa trị hoàn thành cho hơn 300 thành viên đội quân tù nhân. Tốc độ chữa trị như vậy kỳ thật là tới chạng vạng, Trần Tước và Hi Kim bắt đầu thử làm trợ thủ cho Tiêu Hoằng, có quan hệ rất lớn giúp cho hiệu suất công việc của Tiêu Hoằng có điều tăng cao.
Cùng lúc đó, ở chỗ giao giới giữa Lập Đốn Quận và Sùng Cao Châu, Sùng Cao Châu đã dẫn quân ba mươi vạn, lại lần nữa phát động công kích đại quy mô chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã của Lập Đốn Quận.
Toàn bộ chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã chính là thành lũy dùng thép hợp kim và cự thạch đổ bê tông lên thật dày, chiều dài gần như từ nam chí bắc của toàn bộ Lập Đốn Châu.
Giờ phút này, nơi này có thể nói lại lần nữa biến thành một cái máy xay sinh mệnh. Tuy nhiên so với Sùng Cao Châu, binh sĩ Lạc Đan Luân của Thiên Tế Tinh, thương vong rõ ràng ít hơn rất nhiều, tuy vậy đối với Thiên Tế Tinh gần như đã chết không ít người.
Đối mặt với binh lực gần như gấp năm lần bên ta, quân đội Sùng Cao Châu tiếp tế tiếp viện đầy đủ, quân đội Lạc Đan Luân rõ ràng đã lực bất tòng tâm. Mà một cái phòng tuyến này, cũng là một tấm chắn cuối cùng của Thiên Tế Tinh, nếu bị công phá, hậu quả thiết tường không chịu nổi, thậm chí phải vứt bỏ toàn bộ, hoặc là Sùng Cao Châu đánh thẳng Tử La Lan Thành.
Mà Sùng Cao Châu sở dĩ phát động đợt tiến công này, nguyên nhân chủ yếu là vì đã đánh mất tung tích Tiêu Hoằng, báo cáo chính là Tiêu Hoằng mất tích không rõ nơi rơi xuống, lại không tìm thấy thi thể, thủy chung không thể khai báo.
Đồng thời Hoắc Nhiên ở trong chiến đấu bao vây tiễu trừ Tiêu Hoằng bị thất bại, hiện tại Hoắc Nhiên cấp bách cần phải làm hai chuyên: Chính là đánh bị thương nặng Thiên Tế Tinh, xem như bù lại; Chuyện thứ hai là khống chế sư đoàn Đạt Phu của mình trở về, trên thực tế một chiêu của Dịch Phong Mạch kia thực sự quá âm độc.
Càng chết người hơn là, thân là đứa con tương đối được coi trọng của Cao Triết Cơ, coi như là một nửa Chuẩn thần phụ, trực tiếp cường thủ hào đoạt, điều này không thực tế.
- Tất cả binh sĩ Lạc Đan Luân, không cần buông tha cho. Không cần quên bất khuất của người Lạc Đan Luân, ở trong này cho dù chết, chúng ta cũng không thể vứt bỏ tín niệm!
Thái Tư thân là Quận trưởng, đứng ở bên trong phòng tuyến thủ hộ Thụy Mã, không ngừng cao giọng nói, súng săn trong tay không ngừng bắn ra, mỗi một lần công kích đều tạo thành một mảng địch nhân tử vong.
Tuy nhiên, dù vậy, những binh sĩ Cao Tương kia như trước giống như dã thú ào đến tấn công, tuy rằng không có Ma Văn xe tăng, Ma Văn phi cơ, nhưng chính là Ma Văn trọng hình kia cũng đủ làm mệt cho Lập Đốn Quận rồi.
Chiến đấu suốt từ đêm khuya đánh tới sáng sớm, bước đầu tiến công của Sùng Cao Châu mới tính kết thúc.
Lập Đốn Quận một lần nữa chết vô số, đa số binh sĩ đều là đói đến hoa mắt, còn làm thế nào đánh?
Tiếp tế tiếp viện căn bản là không đủ, Thiên Tế Tinh cũng không có khả năng học theo cách Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, thu thập lại đây tất cả thực phẩm không còn nhiều lắm của con dân.
Nếu làm như vậy, Thiên Tế Tinh còn tồn tại, nhưng tinh thần coi như đã diệt vong.
Mười giờ sáng, Tiêu Hoằng ngủ một chút mấy giờ, rồi từ trên tấm phản gỗ ngồi lên, cũng không có nhìn Lập Đốn Quận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà đùa nghịch một bộ Ma Văn thúc đẩy ở trong tay vừa chế tạo ngày hôm qua.
Nhưng mà, đúng lúc này, Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát hiện, ngoài sân tòa nhà lầu, bỗng nhiên lòe ra một khe nứt không gian, ngay sau đó, liền nhìn thấy Thái Tư đi ra khe nứt không gian, mặt xám mày tro, trên mặt dính đầy vết máu, sải bước trực tiếp đi vào bên trong tòa nhà lầu.
- Thái Tư Quận trưởng! Phiền ngài trước dừng bước được không? Để ta đi trước thông báo một tiếng!
- Sự tỉnh quan trọng khẩn cấp, đừng lấy khuôn sáo trói buộc ta, ta muốn gặp Tiêu Hoằng có việc gấp!
Sau một lát, thanh âm khó xử của Hạ An Kỳ và thanh âm thô lỗ của Thái Tư liền lần lượt truyền vào trong tai Tiêu Hoằng.
Đại khái chỉ trôi qua mười mấy giây, Thái Tư liền đi thẳng tới tầng ba tòa nhà lầu, xuyên qua cánh cửa rộng mở, Thái Tư có thể nhìn thấy rõ ràng, Tiêu Hoằng cứ như vậy bình thản ngồi ở trước bàn giấy, trong tay cầm một xấp tư liệu, đúng là tin tức về nông nghiệp của Lý Hải Quận.
Thấy Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ra hiệu với mình, Hạ An Kỳ vẻ mặt đầy khó xử mới buông tha cho giằng co với Thái Tư, nhu thuận khoan thai đi xuống thang lầu.
“Ầm!
Thái Tư đi vào bên trong văn phòng, hai tay như một đôi bàn tay gấu, trực tiếp vỗ trên mặt bàn của Tiêu Hoằng, không khỏi làm cho bàn giấy của Tiêu Hoằng rung chuyển một hồi, suýt nữa vỡ tan.
- Tiêu Hoằng, ta không nghĩ quá nhiều lời vô nghĩa với ngươi, ngươi hiện tại trong tay có 5 vạn quân phải không? Điều ra cho ta 3 vạn. Hiện tại Sùng Cao Châu đang phát động công kích mãnh liệt với Lập Đốn Quận, ta nhu cầu cấp bách nhân thủ!
Thái Tư thần tình nghiêm trọng nói với Tiêu Hoằng, ngôn ngữ cũng không hề khách sáo.
Lời này nếu đổi lại là Cơ
Ma, cho dù lòng dạ thâm trầm hay không cũng phải nổi giận. Nên biết rằng, Lý Hải Quận này tốt xấu cũng là một cái quận lớn, vốn trước đây có được quân đội hơn 15 vạn, nhưng cứ như vậy, bị Lập Đốn Quận lấy đi một chút, bị Hàn Thương Quận xén đi một chút, trái một chút, phải một chút, hiện tại chỉ còn lại có 5 vạn, mà còn không phải là tinh nhuệ, vậy mà các quận lớn còn không chịu buông tha cho Lý Hải Quận, trực tiếp gán gánh nặng lớn nhỏ thật lớn cho Lý Hải Quận.
Nguyên vốn trước đây Lý Hải Quận còn có một số địa phương giáp giới với Sùng Cao Châu, sau lại bởi vì không đủ sức phòng thủ trực tiếp cắt giao cho Lập Đốn Quận, mà cục diện hiện tại chính là, một cái quận Lập Đốn Quận an vị có binh lực tới 30 vạn, bây giờ còn đến đòi người, điều này thật sự có điểm quá phận.
Trái lại Tiêu Hoằng thì sao? Hắn cũng không gấp, càng không tức giận, cứ như vậy vẻ mặt bình thản, trên mặt còn lộ vẻ tựa cười như không cười, dường như thật sự nổi lên một mục đích gì đó không thể cho ai biết.
- Thái Tư tiền bối đừng vội, có lời gì từ từ nói, “mài đao sắc không sợ đốn củi chậm”, đúng không?
Tiêu Hoằng chậm rãi đứng dậy, tự mình kéo một cái ghế dựa cho Thái Tư, lại rót cho Thái Tư một ly nước nóng.
- Tiểu tử ngươi hẳn là ỷ vào đánh trận không ít chăng! Chiến trường nhưng là cấp bách, ngươi hiện tại hạ đạt mệnh lệnh, ta trực tiếp lấy quân đội bước đi, mặt khác lương thực có hay không, cho ta mượn mấy ngàn cân!
Thái Tư cũng không hề khách sáo, liền với giọng điệu trưởng bối nói với Tiêu Hoằng.
- Xem bộ dạng của Thái Tư tiền bối như vậy, 3 vạn quân như thế nào đủ chứ? Lý Hải Quận cộng tất cả 5 vạn, đều giao cho ngài đi!
[ truyen cua tui @@ Net ]
Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng phi thường khẳng khái nói.
- Cái gì?
Nghe nói như thế, Thái Tư như phát mộng, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy một tên khẳng khái như thế, 5 vạn quân toàn bộ giao ra. Nên biết rằng nếu đổi lại là Cơ Ma, xác định vững chắc sẽ bằng mọi cách gây khó xử, bày ra bộ dáng lưu manh.
- Đương nhiên, ta đây chỉ có một điều kiện tiên quyết: Thương binh của Lập Đốn Quận hẳn là không ít chứ? Ta lấy 5 vạn quân này đối với toàn bộ thương binh của ngài, như thế nào? Thuận tiện cộng thêm cái này!
Tiêu Hoằng chậm rãi đặt một tấm bản đồ Thiên Tế Tinh, mở ra trước mặt Thái Tư.
Năm vạn binh sĩ hoàn hảo đó, đổi lấy thương binh của Lập Đốn Quận, tiểu tử này đầu có phải có bệnh hay không?
Đây là đánh giá đầu tiên của Thái Tư đối với Tiêu Hoằng, nhưng thời điểm khi Thái Tư cúi đầu, nhìn xuống bản đồ, biểu tình quả thật sửng sốt, chỉ nhìn thấy phía trên bản đồ Thiên Tế Tinh, bị Tiêu Hoằng vẽ thêm một vòng. Một vòng này giống như một thanh đao nhỏ, trực tiếp cắt một khối nhỏ đất đai phía bắc bộ Lập Đốn Quận trực tiếp giao cho Lý Hải Quận.
Đừng nhìn mảnh đất này đại khái chỉ có mấy ngàn thước vuông, rất nhỏ, nhưng lại trực tiếp cắt lối vào hang động linh thú Long Anh nhường cho Lý Hải Quận.
Hang động linh thú có ý nghĩa gì, nói vậy đã không cần nói cũng biết. Đúng vậy, đó là một vị trí nguy hiểm, đồng dạng cũng là nơi phát ra các loại tài liệu Ma Văn chủ yếu
- Cái này...
Lần này, Thái Tư đã có chút do dự, nên biết rằng, đây là một cái hang động linh thú còn lại của Lập Đốn Quận.
- Nếu Thái Tư tiền bối cảm thấy không ổn, ta cộng thêm 5 vạn tấn lương thực, như thế nào? Tuy nhiên phải chờ tới một tháng sau!
Tiêu Hoằng nói tiếp, giọng điệu như trước vô cùng thoải mái.
- Lương thực? 5 vạn tấn?
Nghe nói như thế, cái mũi to của Thái Tư không kìm được co rúm mấy cái, trong ánh mắt hiện lên một chút ánh sáng, sau đó đó là vô tận nghi ngờ.
Nên biết rằng, 5 vạn tấn lương thực này, trước mắt đối với Thiên Tế Tinh mà nói, cũng không phải là một con số nhỏ, hơn nữa nếu thực sự có 5 vạn tấn lương thực này, điều đó tuyệt đối có thể tạo cho quân đội của hắn tạm thời vượt qua thời kì khó khăn, tu dưỡng một trận.
- Tiểu tử ngươi hẳn không phải lấy ta ra trêu đùa chứ?
Thái Tư hơi híp mắt nói, tuy rằng bên trong giọng điệu tràn ngập nghi ngờ, nhưng ngoài ra, vẫn lộ rõ có chút lo lẳng không yên. Lương thực đây chính là một loại khát vọng nhất của Thiên Tế Tinh, nhất là Lập Đốn Quận, một quận lớn quân sự này.
- Đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao đất là được, Thái Tư tiền bối có chỗ nào đáng để lo ngại chứ?
Tiêu Hoằng cười cười nói, sau đó cầm lấy Ma Văn thông tin, phát ra mệnh lệnh cho quân bộ Lý Hải Quận: 5 vạn quân của Lý Hải Quận thuộc về chỉ huy của Thái Tư.
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh xong, liền hữu hảo làm một cái thế tay “mời” với Thái Tư.
- Ta biết Thái Tư tiền bối hiện tại rất cấp bách, ta sẽ không lưu ngài lại!
Tiêu Hoằng cười nói.
- Ta nói cho biết, không thấy lương thực ta sẽ không giao hang động Long Anh cho ngươi!
Thái Tư tiếp theo dặn một câu. Tuy rằng luồn cảm thấy lời này của Tiêu Hoằng dường như thật sự là đùa giỡn mình, nhưng nếu vạn nhất là sự thật thì sao?
- Yên tâm tốt lắm! Đến lúc đó chính là một tay giao lương thực, một tay giao đất đai!