- Lần này Trạch Lôi gia tộc cũng có người tham gia, mang theo nó, che mặt lại, có thể giấu được thân phận, như vậy một khi phát sinh xung đột cùng người của Trạch Lôi gia tộc, thì cũng không đến mức bại lộ, đắc tội tỷ tỷ của ngươi.
Tang Hoành Vân nhẹ nhàng nói.
Tiêu Hoằng nghe vậy, ánh mắt của chút chớp chớp, trong lúc nhất thời có chút không biết nói gì, tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy ánh mắt bình thản của Tang Hoành Vân, trong lòng lại có chút cảm động, có thể nói, sự độ lượng của Tang Hoành Vân đã vượt qua sự tưởng tượng của Tiêu Hoằng.
- Ngươi không sợ ta là nằm vùng của Trạch Lôi gia tộc hay sao?
Tiêu Hoằng hỏi lại.
- Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người.
Tang Hoành Vân bình thản đáp lại.
- Cảm ơn!
Tiêu Hoằng cảm tạ một tiếng, cất kỹ tấm mặt nạ mà Tang Hoành Vân đưa cho, dùng giọng bình thản đáp lại, sau đó xoay người rời đi, tiến vào trong dòng người về phía trước.
- Má ơi! Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!
Đi ra khỏi hậu viện, Yến Nam khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, lên tiếng.
Tiêu Hoằng cũng không trả lời, chỉ thật cẩn thận đặt tấm mặt nạ mà Tang Hoành Vân đưa cho vào bên trong túi áo, thứ này tạm thời còn không dùng được, mà hắn cũng cũng không lo lắng tấm mặt nạ này có bị động tay động chân gì không, bởi vì dưới tình huống vừa rồi, Tang Hoành Vân mà muốn xử lý mình thì thật sự rất đơn giản, không nhất thiết phải phiền toái như vậy, hơn nữa đến lúc đó còn rất có thể sẽ liên lụy tới dược đồng tinh anh của hắn, bởi vì một khi tiến vào Ám Dung Động Quật, mạng của bốn tên này hoàn toàn là nằm trong tay của Tiêu Hoằng.
Nhất là vào khi gặp phải cường đại linh thú, một khi Tiêu Hoằng có chút sơ xuất nào, thì bọn họ cũng rất khó thoát thân được.
Trải qua gần nửa tiếng đi bộ, đoàn người của Tập đoàn Thiếu Giang rốt cục cũng đi tới quảng trường trung tâm của Thái Ngô Thành.
Vào lúc này, bên trong quảng trường trung tâm đã đông nghịt người, ồn ào huyên náo, các thế lực lớn, nhỏ đều có, Tập đoàn tài chính Hồng Bác tất nhiên dùng người của Tây Tân Ma Văn học viện làm đại diện, có 110 người, đều không phải là loại yếu, tổng chỉ huy là Phó viện trưởng Bì Hải Phi của Tây Tân Ma Văn học viện.
Người này hơn 40 tuổi, thân hình gầy yếu, chỉ mặc trên người một bộ giáp da, nét mặt có chút nghiêm túc, không phải là do phía trước có hung hiểm hay không, mà là bởi vì bên cạnh hắn là vị siêu cấp đại tiểu thư Sài Sương.
Dụng ý lần này của Sài Tang là phi thường đơn giản, đó chính là cho đứa cháu gái này của hắn, người mà chưa từng tham dự cuộc chiến đấu chân chính nào, một cơ hội để thí luyện.
Tuy nhiên, đối với Bì Hải Phi mà nói, đây cũng không phải là chuyện tốt gì, Sài Sương hai mươi mốt tuổi đã là Ngự Giả cấp hai, từ nhỏ đã được người ta khen ngợi mà lớn lên, tính cách cao ngạo, quan trọng hơn là hắn phải phái một lượng lớn tinh lực đi chiếu cố cô nàng này, ngàn vạn lần không thể có sơ xuất gì xảy ra.
Sài Sương đứng bên cạnh Bì Hải Phi, thì cũng không biết ý nghĩ trong lòng Bì Hải Phi, mục đích của nàng khi tham gia mùa săn bắt chỉ có một, đó chính là phải tận dụng hết mọi khả năng để đi chứng minh thực lực của bản thân mình.
Thấy đội ngũ của Tập đoàn Thiếu Giang đang từ phía xa chậm rãi đi tới, hai mắt Sài Sương hơi híp lại, các mùa săn bắt những năm trước thì Tập đoàn Thiếu Giang luôn là thế lực đạt được thu hoạch lớn nhất, tiếp theo là Khoa Long, sau đó mới tới Hồng Bác, điều này làm cho Sài Sương cảm giác vô cùng khó chịu, lần này nàng quyết tâm phải thay đổi hiện trạng này.
Về phần Tập đoàn Khoa Long thì số người phái ra cũng không phải là rất nhiều, chỉ có 100 người, tuy nhiên toàn bộ đều là người đến từ Mai Long Ngự Văn Hành, tuy rằng số lượng ít hơn một chút, nhưng chất lượng đội ngũ thì tuyệt đối có thể nói là ưu tú, tổng chỉ huy là Phó Hành trưởng Tiêu Tề Sơn của Mai Long Ma Văn Hành.
Vẫn là câu nói kia, ba nhà đều có sở trường riêng, Hồng Bác có Chiến Văn tốt, Khoa Long có khả năng khống chế Chiến Văn cao siêu, Thiếu Giang thì có Dược sư với số lượng và chất lượng tốt nhất, không ai sánh nổi.
Ba thế lực lớn này cũng hợp thành chiến lực chủ yếu của mùa săn bắt này, tiếp theo là đội ngũ thứ hai do những thế lực nhị lưu giống Trạch Lôi gia tộc tạo thành, tiếp sau nữa là một số người tự do, thường chỉ có thể đi theo để đục nước béo cò.
Khi toàn bộ các thế lực lớn đến đông đủ, các tổng chỉ huy cũng tụ tập lại một chỗ, nhìn như đang thương nghị rất hòa bình, nhưng thực ra lại vừa là bạn, vừa là địch, hiện tại có vẻ cười nói vui vẻ, nhưng sau khi tiến vào Ám Dung Động Quật, rất có thể sẽ chỉ vì lợi ích mà xông vào đánh nhau tới mức đầu rơi máu chảy.
Về phần Tiêu Hoằng, thì đã sớm bị biển người mờ mịt bao phủ, rất khó tìm được hắn trong hàng ngàn ngươi tại đây, bản thân Tiêu Hoằng cũng không định làm điều gì náo động trong mùa săn bắt này cả, mục tiêu của hắn rất cụ thể, đó chính là biến dị linh thú, nếu có thể tìm được một số thiên tài địa bảo khác thì tất nhiên là tốt nhất.
Rất nhanh, các chỉ huy trải qua trao đổi ngắn, xác định phương hướng hành động, liền tuyên bố xuất phát.
Ám Dung Động Quật nằm ở hướng Tây Bắc của Thái Ngô Thành, khoảng cách cũng khá xa, cần đi bộ xuyên qua một rừng rậm rộng lớn, cùng với các dãy núi, thì mới có thể tới nơi được.
Đối với những điều này thì Tiêu Hoằng tất nhiên cũng có biết đến, bởi vậy hắn cũng không biểu hiện ra sự ngạc nhiên hoặc tò mò gì.
Một đường đi theo đại quân tiến vào rừng rậm, Tiêu Hoằng bước đi rất vững vàng, ánh mắt thì không ngừng chú ý bốn phía, tận dụng hết khả năng quan sát mỗi người bên cạnh, đồng thời ra sức duy trì yên lặng, không hấp dẫn sự chú ý của bất kỳ kẻ nào.
Bởi vì vị trí của Tiêu Hoằng là biên giới của bên cạnh Thiếu Giang đội ngũ, bên cạnh đó là Tập đoàn Hồng Bác, ở bên trái phía trước Tiêu Hoằng chính là Sài Sương, đối với Sài Sương, Tiêu Hoằng cũng biết đến, nàng là cháu gái của Sài Tang, là thiên chi kiều nữ của Tây Tân Ma Văn học viện, vào lúc này nàng thường quay đầu lại, quan sát đội ngũ này, trong hai mắt lộ ra cẻ cảnh giác.
Hiển nhiên, kinh nghiệm xử thế của Sài Sương cũng không tính là quá phong phú, vào lúc này mà lộ ra vẻ cảnh giác, thì không thể nghi ngờ chính là một loại địch ý, hiện tại biểu hiện ra thái độ như vậy, không thể nghi ngờ gì chính là đang bài xích mọi người.
Trong mắt Tiêu Hoằng thì nếu khi không có tranh chấp lợi ích, tốt nhất nên hạ thấp tư thái của mình xuống, giấu mình trong biển người này.
Ước chừng đi qua một buổi sáng, đội ngũ hơn ngàn người rốt cục cũng xuyên qua rừng rậm, tiến vào trong các thung lũng gập ghềnh.
Tại đây
có các ngọn núi hoang vắng, bên trong là các vách đá, thậm chí bầu trời vạn dặm còn không có một đám mây, lâu lâu lại có dấu vết linh thú thường lui tới, tuy nhiên, may mà đại bộ phận đều là một số linh thú bậc thấp, lực công kích rất yếu, chỉ tương đương với Ngự Đồ cấp bốn, cấp năm, đương nhiên, giá trị của chúng cũng không cao.
Mãi cho tới khi mặt trời đổ về hướng tây, mọi người xuyên qua một thung lũng hoang vắng, thì mới đi tới gần Ám Dung Động Quật, dõi mắt mà nhìn, thì chỉ thấy phía xa là một rừng cây nhỏ màu xanh biếc, giống như ốc đảo bên trong một mảnh sa mạc, bên trong ốc đảo, đó là một ngọn núi cao ngất, có màu tím đen, chân núi còn mang màu đỏ tím, có vẻ rất âm u.
Nơi này đối với người thường mà nói, thì hoàn toàn có thể được coi là cấm địa, nhưng đồng thời đây cũng là nơi kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
- Bước vào rừng rậm quỷ dị kia, chính là cửa vào của Ám Dung Động Quật, muốn sống thì phải lên tinh thần, ta nhắc lại một lần, dùng tiểu đội làm đơn vị, dưới điều kiện tiên quyết là phải liên lạc được với nhau, sau đó mới tản ra tìm kiếm.
Triệu Thanh thông qua Ma Văn thông tin nói với Thiếu Giang đoàn đội.
Về phần các đoàn đội khác thì cũng như vậy, đội ngũ khi nãy còn có vẻ bình thản, trong nháy mắt đã bị một tầng không khí quỷ dị bao phủ, đồng thời có thể nhìn thấy rõ ràng rằng, khoảng cách giữa các đoàn đội cũng dường như vô tình rộng ra một chút, dường như bọn họ đã bắt đầu đề phòng lẫn nhau.
- Tiêu Hoằng, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Hồng Phong hơi đến gần Tiêu Hoằng, hạ giọng hỏi.
- Đi theo ta là được!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc đáp lại, tiếp theo bước chân hơi đổi hướng, trực tiếp đi vào chỗ trung tâm của Thiếu Giang đoàn đội, ra sức dùng đám người để che chở bọn họ.
Bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, bên trong các đoàn đội, thì thực lực của bọn họ cũng không mạnh, không đỡ được âm mưu của các thế lực khác, biện pháp duy nhất chính là tận dụng khả năng không khiến cho người khác chú ý, vừa âm thầm tìm kiếm cơ hội.
Bước vào trong rừng rậm màu xanh biếc, trong nháy mắt Tiêu Hoằng đã cảm thấy ánh sáng bốn phía nháy mắt đã tối sầm xuống, hướng ánh mắt về phía sâu trong rừng cây, khi thì có thể nhìn thấy các đôi mắt màu đỏ, màu xanh biếc đang di chuyển trong bóng đêm, dường như đang tìm kiếm những kẻ đi lạc một mình.
Phát hiện như vậy cũng khiến cho Tiêu Hoằng bắt đầu căng thẳng lên, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ cảnh giác, một tay nắm chặt phá giáp Ma Văn đoản đao, tay kia thì đặt sẵn lên Ma Văn túi.
Lý Văn theo sát phía sau Tiêu Hoằng, cũng đã nắm một đôi Hồng Ngọc Ma Văn súng vào trong bàn tay, Ma Văn trên Ma Văn súng cũng bắt đầu tản ra ánh sáng nhè nhẹ.
Tuy nhiên, bởi vì khi nãy bọn họ đã lựa chọn dấu mình trong trung tâm của đội ngũ, nên khả năng bị tụt lại phía sau là không tồn tại, chỗ mấu chốt là phải hỗ trợ cho các đồng bạn.
May mà linh thú bên trong rừng rậm cũng đều có chỉ số thông minh nhất định, cũng không mù quáng công kích đám người Tiêu Hoằng.
Đảo mắt, khi đám người Tiêu Hoằng đi tới dưới chân núi, một cái hang động rộng khoảng mấy chục thước, cao hơn mười thước đã xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng.
Hướng ánh mắt vào trong đó, xuyên qua một mảnh tối đen, có thể nhìn thấy chỗ sâu trong dường như lờ mờ có ánh sáng màu vàng, cũng không phải là sáng chói, nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Đối với hiện tượng như vậy, Tiêu Hoằng cũng không ngạc nhiên quá nhiều, hắn biết rõ, xuyên qua nơi này, thì sẽ đi tới một vùng thiên địa khác, là một thế giới trong lòng đất.
Cùng lúc đó, lại nhìn về đám người bốn phía, đều đã đều khởi động Ma Văn, các Khí Văn giả cũng đã đều mang ra văn khí, tiếp theo liền cất bước vào trong đường hầm này, động tác rất cẩn thận.
Mượn dùng Ma Văn quang chiếu sáng, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, bốn phía có thể tùy ý thấy được các thạch nhũ, cùng với bức tường giống như thủy tinh.
Các hòn đá trên tường thì Tiêu Hoằng vẫn có chút kiến thức, nó tên là Long tinh thạch, là một loại Tái thạch thuộc cấp bậc Ngự Giả, ở Thái Ngô Thành thì giá cả của chúng cũng không rẻ, một khối tối thiểu cũng có giá 2 kim tệ, tuy nhiên, hiện tại mọi người lại coi như không thấy thứ này, nguyên nhân là do ở trong này thì mọi người đều không có máy móc vận chuyển lớn, những thứ có thể mang theo thì rất có hạn, sẽ không có người nào chỉ vì những hòn đá này, mà lãng phí không gian đựng đồ quý giá của mình.
Mười mấy phút trôi qua, khi Tiêu Hoằng xuyên qua đường hầm đi thông trong lòng đất này, cảnh tượng hiện ra trước mặt Tiêu Hoằng khiến cho hắn cảm thấy thập phần rung động.
Chỉ thấy nơi này hoàn toàn là một thế giới đầy đủ! Trước mặt hắn là một mảnh rừng rậm mênh mông vô bờ bến, các mạch nước ngầm đang chậm rãi chảy từ bên cạnh rừng rậm mà qua.
Bầu trời đã không còn có màu xanh thẳm nữa, mà là có màu vàng nhạt, giống như một cái đèn treo to lớn, thỉnh thoảng còn sinh ra các tia chớp, lâu lâu lại hiện lên.
Mấy con Hàn linh ưng màu lam sẫm đang không ngừng bay quanh.
Mặt đất đã từ màu vàng biến thành màu tím nhạt, phía bên phải là các dãy núi liên miên không dứt, thậm chí còn có thể nhìn thấy một số lượng lớn Ngạc cốt thú to như tê giác, đang kết bầy mà đi qua.
Ngạc cốt thú là loài linh thú ăn cỏ, sẽ không chủ động công kích, nhưng nếu tức giận lên, thì cũng trở thành một tai nạn.