Ma Ngân

Phát Hiện Thần Bí


trước sau

Cao Triết Cơ mặt không đổi sắc. Không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ ngẩng đầu, nhìn 2 đứa con trai này, trầm ngâm một lúc, mới hỏi mọi người:

- Các ngươi thấy thế nào?

Bên dưới im như thóc, mọi người nhìn nhau, ai cũng không ngu, chẳng lẽ họ không nhìn ra được, một khi phát biểu thái độ, chắc chắn sẽ đắc tội một bên, mất sức không được lòng người khác.

Nếu đã thế, có ai nói ra ý kiến của mình nữa?

- Sao hả? Không ai nói chuyện hay sao? Thần Áo Cách Tư vĩ đại thánh khiết, nuôi dưỡng các ngươi, chẳng lẽ chỉ là cho các ngươi ngồi đây?

Ánh mắt Cao Triết Cơ nghiêm lại, trầm giọng quát.

Thấy Cao Triết Cơ dần dần trở nên nghiêm nghị, không khí trong thần điện bắt đầu trở nên đè nén, không khí như đông lại làm người ta khó thở.

- Ta cho rằng, Chuẩn thần phụ đại nhân nói có lý. Trận đại chiến này, tuy rằng sẽ làm chúng ta trả giá rất nhiều, nhưng lại có thể cho Thiên Tế Tinh một lần đả kích chí mạng, có thể làm một lần nhàn nhã về sau. Hơn nữa mùa đông có khó chịu đối với quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nhưng lại càng khó chịu hơn đối với Thiên Tế Tinh. Nghe nói hiện giờ bọn họ chỉ có thể ăn một bữa mỗi ngày, còn quân đội chúng ta vẫn là ngày ba bữa.

Hoắc Nhiên ngập ngừng một lúc, liền thong thả đứng lên nói ra.

- Ta không đồng ý, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vừa trải qua một chuỗi dày vò, cộng thêm sự kiện địa khu Gia Tác, cùng với Tiêu Hoằng đánh lên bắc bán cầu, Hoắc Nhiên dẫn Sùng Cao Châu triển khai chém giết, đã tạo ra tổn thất rất lớn. Hiện giờ Sùng Cao Châu tiếp tục phát động tấn công, thật là gượng ép quá.

Dịch Phong Mạch cũng đứng lên nói, không chút khoan nhượng, hơn nữa cố ý vô tình chỉ ra lần “Hoắc Nhiên dẫn dắt Sùng Cao Châu” thất bại, đó chính là trận chiến sỉ nhục của Hoắc Nhiên.

Bây giờ đã bị Dịch Phong Mạch nắm chết chỗ này.

Thế cục hiện giờ đã rõ ràng, Dịch Phong Mạch đứng ở bên Cao Long Đình, Hoắc Nhiên ra sức ủng hộ Cao Long Văn, có phần thế lực ngang hàng.

Cao Triết Cơ thấy 4 người đứng lên, sắc mặt không thay đổi nhiều, lẳng lặng trầm ngâm một hồi, Cao Triết Cơ khẽ nhướng mày, sau đó mới nói:

- Hiện giờ chỉ có 2 ý kiến. Cao Long Văn chủ trương chiến đấu mùa đông. Cao Long Đình phản đối. Bây giờ giơ tay biểu quyết, không có bỏ quyền, ủng hộ Cao Long Văn giơ tay.

Nghe Cao Triết Cơ nói như vậy, mấy trăm người ngồi đó, sắc mặt có một chút biến đổi nhỏ.

Mơ hồ, bọn họ nhìn ra được mục đích Cao Triết Cơ làm như vậy, đó là muốn xem hai đứa con trai nổi bật của mình có địa vị gì trong lòng các thành viên trung tâm.

Một lát sau, Hoắc Nhiên chầm chậm giơ tay lên, các thuộc hạ dưới trưởng hay dựa vào Hoắc Nhiên để sinh tồn cũng bị bức bất đắc dĩ, từ từ giơ tay lên.

Ngoài ra, còn có một ít sĩ quan nam bán cầu, sống chết của họ đều nằm trong tay Cao Long Văn, dù là trong lòng cảm thấy không nên giao chiến mùa đông, cùng giơ tay lên.

So với Gia Đô Đế Quốc mỗi một lần điều chỉnh quy mô lớn, đều phải có chứng minh nghiêm khắc, bàn cãi dữ dội, phương thức này quả thật qua loa quá nhiều.

- Tổng cộng 251 người.

Một lát sau, bí thư phụ trách đếm nhỏ giọng báo cáo cho Cao Triết Cơ.

- Nói như vậy, người ủng hộ Cao Long Văn nhiều hơn một chút?

Cao Triết Cơ hỏi lại.

Còn Cao Long Đình, tuy rằng mặt không thay đổi, trong lòng phẫn hận không thôi, hắn liếc nhìn sau lưng, như đang ghi khắc những ai nhấc tay lên vào đầu.

Cao Triết Cơ cũng không nhanh chóng tuyên bố, mà tỉ mỉ cân nhắc lợi hại. Bản thân là người nắm giữ quyền lợi cao nhất Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, Cao Triết Cơ cũng là hạng người hám công hám lợi, nếu Cao gia có thể san bằng Thiên Tế Tỉnh ở đời của hắn, như vậy sử sách Cao Tương Chân Nghĩa Quốc cũng sẽ để lại một đoạn đầy đặn.

- Nếu mọi người giơ tay biểu quyết xong, vậy thì quyết định như thế. Ta hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Trước đó Cao Long Văn đã nói, nam bán cầu hiện giờ đã cơm no áo ấm. Ừ, vậy tốt lắm, có thể thấy Cao Long Văn là người giỏi quản lý quốc gia. Vừa vặn, nếu nam bán cầu đã cơm no áo ấm, như vậy quân đội lại trưng chút lương thực ở nam bán cầu, hẳn là không quá đáng chứ?

Cao Triết Cơ nói tiếp.

- Cái này...

Cao Long Văn nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi. Nam bán cầu cơm no áo ấm? Cái đó là Cao Long Văn nói khoác mà thôi, tình trạng thật sự, là sản lượng lương thực nam bán cầu chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho bình dân sống sót, không hơn. Lần này chỉnh lương, khỏi cần nói cũng biết hậu quả, sẽ đẩy bình dân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc xuống vực sâu không đáy.

Nhưng lúc này, Cao Long Văn có thể nói chữ “không” hay sao? Vì vậy đành cố gắng căng mặt mà cười, nói:

- Không có vấn đề, con dân nam bán cầu sẽ vui lòng góp sức vì đánh bại Thiên Tế Tinh. Bọn họ còn nói, binh lính ăn lương thực của bọn họ, giết chết một ma quỷ Lạc Đan Luân, cũng có một phần công lao của bọn họ.

- Ừ, vậy được, xem ra con dân nam bán cầu giác ngộ rất cao. Cứ làm đi, trưng thu 1 triệu tấn lương thực, dốc hết sức chuẩn bị trận chiến tranh này!

Cao Triết Cơ vung tay nói.

Cao Long Văn không nói gì nữa, chỉ là cúi người. Chuyện đến nước này, vì tiền đồ của mình, nói thật ra, hắn cũng không cố kỵ bình dân gì nữa, hung ác hạ quyết
tâm, trưng thu!

Cao Long Văn hung ác hạ lệnh xuống, phía nam bán cầu bắt đầu tiến vào hành động trưng thu lương thực.

Đủ các loại truyền đơn, phát thanh tuyên truyền các tiếng gọi sôi trào, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sẽ phát động đại quyết chiến vào Thiên Tế Tinh, tiêu diệt Ma tộc Lạc Đan Luân.

Trưng thu một hạt gạo, thiên quân vạn mã chém tướng địch!

Đủ các loại khẩu hiệu vang vọng nam bán cầu.

Nhưng quân đội trưng thu đều là khẩu phần của bình dân Cao Tương, thậm chí có những bình dân lấy ra một chút lương thực cuối cùng trong nhà mình.

Có khi còn là lúa giống để dành đến mùa xuân, cũng cầm ra cho bằng được.

Cứ như vậy, nửa tháng vội vàng trôi qua, ở bên Thiên Tế Tinh, được Tiêu Hoằng chỉ cách, tất cả đất đai quận Lý Hải đều xây dựng nhà giữ ấm đơn giản, làm như thế, sản lượng lương thực có hơi giảm, nhưng vẫn dư dả cung cấp cho Thiên Tế Tinh.

Lương thực dư thừa, một phần làm dự trữ, những phần khác bị quận Phong Cốc mua đi, dùng để ủ rượu, hay là chế tạo quân lương đặc biệt, bán vào quân đội các quận khác, mọi chuyện vẫn đang phát triển vững vàng.

Ở bên trong căn cứ hải quân được Tiêu Hoằng quy hoạch, tàu Trường Tích số 1 đã hạ thủy tiếp nối Trường Tích số 0, chẳng qua không phải vì chiến đấu, mục đích chủ yếu là thu nhặt các loại tài liệu, thường hay bí mật bắn ra phi đạn Ưng Nhãn vào khu vực Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Về phần bến tàu số 2, đã bắt đầu xây dựng ở bờ biển quận Lý Hải, không cần quá gấp gáp.

Còn Tiêu Hoằng lúc này đang trong phòng ngủ, mở ra Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, khoanh chân ngồi trên giường, mắt khép hờ, hết sức tập trung.

Trải qua nửa tháng tu luyện, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã lên tới 19. 999 cổ, chỉ còn 1 cổ nữa thôi là Tiêu Hoằng có thể đột phá đến 20 ngàn, thực lực đạt tới Đại Ngự Sư cấp hai.

Đối với Tiêu Hoằng, điều này có ý nghĩa phi phàm. Nên biết, Đại Ngự Sư thăng cấp không phải là chuyện thường.

Ngự lực trong cơ thể không ngừng thiêu đốt, lúc này Tiêu Hoằng cảm thấy như cả người sôi lên, Ngự lực như đang xảy ra biến đổi rất nhỏ.

Trên trán cùng bắt đầu toát ra mồ hôi, trải qua muôn ngàn khó khăn, sẽ lập tức trở thành Đại Ngự Sư, nói trong lòng Tiêu Hoằng không nóng vội, đó là gạt người.

Vài phút sau, khóe miệng Tiêu Hoằng khẽ kéo lên một chút, Ngự lực đã đạt tới 20 ngàn cổ, vững vàng bước vào Đại Ngự Sư cấp hai.

Ngay khi Ngự lực đạt tới 20 ngàn cổ, Tiêu Hoằng cũng không lãng phí thêm Ngự lực, lập tức ngừng Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, kết thúc tu luyện hôm nay.

Cầm lấy khăn mặt trắng, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi, Tiêu Hoằng cầm chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, lấy ra Hàn Võ, cầm trong tay, sau đó truyền Ngự lực vào trong, chuẩn bị thăng cấp cho Hàn Võ.

Trải qua lâu như thế, Tiêu Hoằng đã hiểu rõ thật sâu, thăng cấp Hàn Võ chỉ là chuyện quen thuộc.

Truyền Ngự lực vào, Tiêu Hoằng bắt đầu dùng Ngự lực kích hoạt từng chút một năng lượng chứa trong Hàn Võ, giống như hòa tan cả một biển băng.

Hả?

Ngay khi Tiêu Hoằng khởi động Ám Da, thăng cấp Hàn Võ tiến vào kết thúc, bỗng nhiên Tiêu Hoằng phát hiện có một chút chỗ mới lạ như ẩn như hiện trong biển năng lượng của Hàn Võ. Bên trong năng lượng đóng băng hùng hồn như biên này, dường như phong ấn cái gì đó, trước kia Tiêu Hoằng chỉ kích hoạt năng lượng bên ngoài, không chạm đến chỗ trung tâm, căn bản không phát hiện được.

Theo thời gian, Tiêu Hoằng không ngừng kích hoạt năng lượng, dần chạm tới khu trung tâm, lúc này Tiêu Hoằng mới có phát hiện.

Nhưng Tiêu Hoằng muốn hòa tan thêm biển năng lượng, lại phát hiện Hàn Võ đã thăng cấp thành công, dựa vào Ngự lực hiện có, không thể tiến thêm bước nữa.

Muốn tiến thêm bước nữa, chỉ có thể đợi đến khi thăng cấp Đại Ngự Sư cấp ba.

Tiêu Hoằng là người có lòng hiếu kỳ rất lớn, phát hiện điều này rõ ràng đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Tiêu Hoằng, nhưng lại phải đạt đến cấp bậc tương ứng.

Đại Ngự Sư cấp ba đối với mọi người, đều là bước tiến quan trọng. Bởi vì một khi đạt đến Đại Ngự Sư cấp ba, sẽ có thực lực mở ra khe nứt không gian, cũng có nghĩa là bắt đầu chạm tới lực không gian.

- Thật là, trong biển năng lượng kia sẽ là thứ gì đây?

Tiêu Hoằng thì thào tự nói, đầy vẻ không cam lòng. Nhưng dù thế, Tiêu Hoằng vẫn cẩn thận đặt Hàn Võ trở về chuỗi trang sức Hoàng Kỵ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện