- Không biết, Quận trưởng có sách lược gì?
Lôi Đặc chợt trở nên nghiêm túc. Hỏi.
- Ha ha... Hiện tại nói sách lược, còn hơi sớm. Điều ngươi cần phải làm hiện giờ chính là chuẩn bị. Một giờ sau, ta sẽ rót tiếp 200 triệu kim tệ cho quân đội Lý Hải của ngươi, mà 200 triệu kim tệ này, chỉ có một sử dụng là trang bị cường hóa quân đội Lý Hải, mặt khác tận khả năng mua thêm nhiều Thiết cước mã, loại linh thú tính cơ động cao này!
Tiêu Hoằng lại lần nữa phân phó.
- Hiểu rõ, Quận trưởng!
Lôi Đặc cung kính đáp lời.
- Về phần Phất Minh Qua, trong khoảng thời gian này nắm chặt thu thập tin tình báo, tận khả năng nắm giữ hướng đi của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Ngoài ra, chính là về Ma Văn tàu ngầm, tiến hành tiến thêm một bước cường hóa!
Tiêu Hoằng tiếp theo phân phó cho Phất Minh Qua.
- Rõ!
Phất Minh Qua cũng phi thường thống khoái hồi đáp.
Gần như theo vài ba câu lệnh của Tiêu Hoằng, toàn bộ Lý Hải Quận liền tiến vào hạng thái lâm chiến.
Đồng thời, ngay lúc Tiêu Hoằng rời bến tàu số 1, Phất Minh Qua và Lôi Đặc cũng bắt đầu dựa theo phân phó của Tiêu Hoằng, chuẩn bị khởi sự.
Lôi Đặc liền bắt đầu điều chỉnh biên chế quân đội, đồng thời thu mua Thiết cước mã ở các nơi. Phất Minh Qua thì mệnh lệnh cho hai chiếc Ma Văn tàu ngầm Trường Tích số 0 và Trường Tích số 1, tiếp tục bí mật bắn ra phi đạn Ưng Nhãn ở các Châu xung quanh Lý Tư Giai Nội Hải, đồng thời phái chuyên gia đến các quận, đưa tin tình báo ra ngoài.
Ở Hàn Thương Quận, giờ phút này đã đi vào mùa đông, tuyết rơi như lông ngỗng dày đặc trên mặt đất, xen lẫn gió lạnh rét buốt thấu xương nhiệt độ không khí đã xuống tới hơn hai mươi độ dưới 0.
Bất kể là thành thị nào, người dân đi trên đường phố đã rất ít, gần như mọi người đều tránh ở bên trong phòng ấm áp, hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là chế tạo một ít vật dụng nho nhỏ.
Ở khu trung tâm Sa Chi Thành, bên trong một tòa nhà không bắt mắt lắm, một lão già thoạt nhìn có tới bảy mươi tuổi đang ngôi xếp bằng ở phía trên một chiếc giường sưởi. Một đầu tóc rám nắng đã có chút hoa râm, một đôi chân mày màu rám nắng thon dài đến khóe mắt, khí sắc trông còn rất khỏe mạnh.
Ở trước mặt lão là một cái bàn vuông nhỏ, mặt trên toàn bộ đều là một ít tư liệu, phía trên mặt đất còn có một chậu than, lửa than bên trong thi thoảng phát ra tiếng nổ “lép bép”, truyền làn hơi ấm áp khắp gian phòng.
Mà người này chính là Tiết Huyền Vinh, Quận trưởng của Hàn Thương Quận, đừng nhìn lão chỉ chừng bảy mươi tuổi, kì thực cũng đã tới hơn 1000 tuổi.
- Quận trưởng tổ gia gia! Lý Hải Quận phái đặc sứ tới cầu kiến!
Ngay lúc Tiết Huyền Vinh đang hết sức chuyên chú sửa sang lại tư liệu, một cô nương chừng hai mươi mấy tuổi, bỗng nhiên đi đến, cung kính báo cáo với Tiết Huyền Vinh, mà nàng là huyền tôn nữ của Tiết Huyền Vinh, tên là Tiết Lệ Lệ.
- Đặc sứ?
Nghe hai chữ này, trên gương mặt hơi già nua của Tiết Huyền Vinh không kìm được khẽ nhích động: Nên biết rằng đặc sứ, thường thường chính là ở thời điểm khẩn yếu quan đầu mới sẽ phái ra. Một khi đề cập tới đặc sứ điều đó dường như liền nói rõ: Sắp xảy ra sự tình trọng đại.
- Cho hắn vào đi!
Tiết Huyền Vinh gần như không có dừng lại lâu, trực tiếp phân phó.
Sau một lát, một gã đặc sứ thân mặc áo giáp bông vải liền chậm rãi đi đến, cái gọi là áo giáp bông vải chính là ở phía ngoài lớp áo bông, được khảm một lớp thép hợp kim.
Chỉ có điều, quân đội tinh nhuệ của Lý Hải Quận đã bắt đầu là cấp bậc Ngự Sư trở lên đều được trang bị áo giáp siêu hợp kim Vi Mễ. Cái gọi là siêu hợp kim Vi Mễ, chính là ở bên trong hợp kim Vi Mễ được thêm vào Vũ tinh thạch phát hiện ở Lý Tư Giai Nội Hải lúc trước, giúp cho trọng lượng của áo giáp giảm xuống trên diện rộng, giảm bớt gánh nặng cho binh sĩ.
Theo đặc sứ của Lý Hải Quận đi vào bên trong, gã đặc sứ vô cùng cung kính cúi người chào Tiết Huyền Vinh, cũng không nói một câu gì, chỉ lẳng lặng lấy ra một cái hộp gỗ dùng sáp phong kín, giao tận tay cho Tiết Huyền Vinh, sau đó lại cúi người chào rời đi.
Đợi đặc sứ rời đi, Tiết Huyền Vinh mới rất nhanh mở ra hộp gỗ phong kín, bên trong là một cuộn giấy, lập tức mở ra. Vừa nhìn thấy nội dung bên trong, Tiết Huyền Vinh hơi biến sắc, trên đó chính là tin tình báo Lý Hải Quận thu được về động tĩnh hướng đi của quân sự Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cũng để cho Hàn Thương Quận có điều chuẩn bị.
Nếu là trước đây, không thể nghi ngờ Tiết Huyền Vinh sẽ cảm thấy vô cùng nghiêm trọng, dù sao một khi tác chiến là ý nghĩa tiêu hao. Trước kia Thiên Tế Tinh không chịu đựng nổi tiêu hao, nhưng hiện tại thì khác, lương thực không thiếu, vũ khí không thiếu, binh sĩ ở trạng thái khỏe như vâm, muốn đánh vậy cứ đến đi.
Duy nhất cần làm chính là chuẩn bị chu đáo nghiêm mặt.
- Lệ Lệ! Đi gọi Cơ Ốc tới cho ta!
Tiết Huyền Vinh phân phó.
- Ái chà... Tổ gia gia, Cơ Ốc tiền bối không tới được rồi! Tiết Lệ Lệ lộ vẻ bất đắc dĩ, nói với Tiết Huyền Vinh.
- Tới không được? Hắn lại xảy ra chuyện gì vậy? Tiết Huyền Vinh nghi hoặc hỏi.
- Ôi... Đừng nói nữa! Trước đó vài ngày, Cơ Ốc tiền bối đánh đố cùng với Tiêu Quận trưởng, kết quả... Thua cuộc chung chính mình đi vào, bây giờ còn đang làm việc khổ cực ở Lý Hải Quận đó!
Tiết Lệ Lệ lộ rõ vẻ bất đắc dĩ nói.
Trái lại Tiết Huyền Vinh trên sắc mặt hoàn toàn không có chút bất ngờ, hoặc là tức giận, dường như đã quen với cảm giác chết lặng này.
- Lần này, hắn lại làm cho mình thua thời gian bao lâu?
Tiết Huyền Vinh vô cùng bình tĩnh hỏi.
- Hình như là nửa năm!
Tiết Lệ Lệ đáp lại.
- Cùng tốt! Lần này thua cũng không nhiều lắm, coi như cùng tiến bộ rồi! Ta cũng không cần đi chuộc hắn!
Tiết Huyền Vinh thì thào tự nói một câu, sau đó phân phó:
- Đi tìm chủ quản bộ phận phòng ngự tới cho ta!
Cứ như vậy, ước chừng trải qua thời gian ba giờ, tin tình báo này được báo lên đến vương điện, cùng với toàn bộ các thủ lĩnh cao nhất của Thiên Tế Tinh.
Mà Quận trưởng của mỗi một quận, ý tưởng đều không giống nhau: Thái Tư của Lập Đốn Quận là người thứ nhất có ý tưởng chính là hung hăng đánh cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc một trận, hiện tại đã không phải như mấy tháng trước, đã có vô số tiếp tế tiếp viện, lại binh hùng tướng mạnh, nếu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đánh tới, thì lập tức phải bị đánh lui ngược trở về thôi.
Về phần Lạc Lý Tư ở trong vương điện, cũng có ý tưởng của riêng mình, chính là tương đối bảo thủ một ít. Hiện tại Thiên Tế Tinh đang ở vào
thế bay lên điên cuồng, hẳn là cần ổn định là việc chính, đứng vững trước đợt công kích này, sau đó đợi qua một vài năm, đợi cho Thiên Tế Tinh lại lần nữa hùng mạnh hơn một chút, hãy phát động tiến công, phần nắm chắc sẽ lớn hơn.
Đương nhiên, loại ý tưởng này cố nhiên cũng không có gì sai! Dù sao hiện tại Thiên Tế Tinh đang điên cuồng lớn mạnh, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc lại vẫn trì trệ không tiến bộ, thậm chí có dấu hiệu giảm sút. Dựa theo thế cục hiện tại, càng thủ dường như càng có lợi đối với Thiên Tế Tinh.
Trái lại ở Lý Hải Quận, Tiêu Hoằng quay về trụ sở cũng không có nhàn rỗi, mà tập trung ánh mắt nhìn trên bản đồ toàn bộ Ma Duệ Tinh, phân tích trạng huống vị trí của Thiên Tế Tinh hiện tại, cùng với vài quận có thể bị địch nhân tấn công, cùng với lộ tuyển nào tốt nhất một khi Tiêu Hoằng suất lĩnh quân đội phản công.
Lộ tuyến cũng thực rõ ràng chính xác, đó chính là từ Lập Đốn Quận đánh theo hướng Phan Đóa Thành. Nói đúng ra, Tiêu Hoằng đã bắt đầu chinh phục Lý Tư Giai Nội Hải. Như vậy hiện tại Tiêu Hoằng cần phải làm là phải đi lại một đoạn con đường đó, con đường mình chưa có hoàn thành trên đường về nhà lúc trước. Tức là phải đánh tới hướng Phan Đóa Thành, sau đó quay về lại Thiên Tế Tinh. Đây cũng là một tâm nguyện vẫn luôn nghẹn uất trong lòng của Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân.
Không đi cho hết một đoạn đường đó, ở trong lòng bọn họ luôn cảm thấy như là một vướng mắc khó chịu.
Có ý tưởng như vậy, Tiêu Hoằng liền lấy ra một cây bút đỏ, ở mặt phía đông giữa phòng tuyến thủ vệ Thụy Mã và Phan Đóa Thành, vẻ ra một đường đỏ, cùng với một mũi tên.
Thật cẩn thận đặt bản đồ qua một bên, Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã bắt đầu dần dần ảm đạm xuống.
- Muốn đánh, vậy cứ đến đây đi!
Tiêu Hoằng nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm, ánh mắt cũng bắt đầu từng chút từng chút trở nên lãnh liệt lên. Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng lại lần nữa phân phó cho Lôi Đặc, đẩy nhanh tiến độ, cường hóa quân đội.
Cứ như vậy, thời gian một tháng vội vàng mà qua, Thiên Tế Tinh đã tiến vào mùa đông, nhiệt độ không khí cũng thật sự bắt đầu trở nên rét lạnh.
Mà ở trong vòng quy hoạch căn cứ quân sự hải quân, bến tàu số 2, số 3 đã xây dựng hoàn thành, đồng thời số lượng Ma Văn tàu ngầm Trường Tích Hào đã đạt tới bốn chiếc. Ngoài ra, còn có một chiếc tàu ngầm vận chuyển loại lớn từ bên tàu số 2 sản xuất ra, tên là Đại Lực Sĩ Hào.
Chiếc tàu ngầm này ngoại trừ bọc thép phòng hộ thật dày, gần như không có trang bị bất kỳ hệ thống vũ khí nào. Đặc điểm duy nhất chính là tải trọng kinh người, chiều dài kinh người tới 430 thước, trọng tải tương đương với mười lăm lần của Trường Tích Hào. Trên cơ bản bên trong tàu ngầm, trừ các kho hàng vốn không có đồ vật gì khác.
Tuy nhiên, khi Đại Lực Sĩ Hào rời cảng thì cần ít nhất hai chiếc Trường Tích Hào cùng theo hộ tống.
Sau khi có được Đại Lực Sĩ Hào, không thể phủ nhận Lý Hải Quận trước đó đầu tư vào mấy tỉ kim tệ, đã bắt đầu có doanh thu, hơn nữa loại doanh thu này sẽ theo một chiế tiếp theo một chiếc tàu ngầm xuống nước, trở nên càng ngày càng nhiều.
Theo hải quân Lý Hải Quận không ngừng lớn mạnh, quân đoàn Thủy Quỷ biết được Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có động tác, liền không ngừng hướng tới Tiêu Hoằng xin được xuất chiến, nhưng đều bị Tiêu Hoằng trực tiếp bác bỏ. Tiêu Hoằng chỉ trả lời có bốn chữ: An Tâm Chớ Nóng.
Một trận chiến này tuy rằng là siêu đại quy mô, nhưng còn chưa phải lúc cần hải quân hỗ trợ, không đáng để bại lộ sức chiến đấu dưới nước của Lý Hải Quận.
Giờ phút này, Tiêu Hoằng đang ở bên trong căn cứ quân sự Phí cổ, nhìn đội quân tù nhân rực rỡ hẳn lên: 500 con Thiết cước mã đã gom đủ, khác với trước kia, hiện giờ phía trên thân thể mỗi con Thiết cước mã, đều được bao bọc áo giáp chế tạo bằng siêu hợp kim Vi Mễ, năng lực phòng hộ tăng cao trên diện rộng.
Đội quân tù nhân cũng như thế, mọi người toàn bộ đều đổi chiến bào thuần một màu trắng theo tiêu chuẩn của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, quần áo thuần màu trắng cùng với mũ nối liền áo kia.
Chỉ có điều, tuy rằng mặc bộ trang phục này, nhưng cách xưng hô của đội quân tù nhân cũng không có thay đổi. Nói đúng ra, trong truyền thống của Lạc Đan Luân, danh hiệu Tống Táng kỵ sĩ đoàn này, mức độ trọng yếu của nó chỉ ở dưới Cáp Thụy Sâm, cho dù chủ soái đều không thể tiết chế. Nói cách khác, chỉ khi nào Tiêu Hoằng đạt được Vương Giả Khôi, lúc đó mới có tư cách bổ nhiệm.
Thấy 500 thành viên đội quân tù nhân đều đã đứng ở trên sân huấn luyện, trang bị có thể nói rất hoàn mỹ, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không khỏi lóe ra vẻ linh hoạt sắc bén.
- Chúng ta tới đây đã non nửa năm, ta nghĩ mỗi người đang hưởng thụ sự ấm áp của quê hương, nói vậy cũng sẽ thường thường hồi tưởng tới lúc phá vây thảm thiết ngày trước, cùng với nỗi cực khổ ở trại tập trung Tín Nghĩa chứ? Đại chiến rất nhanh sẽ tới, mà đây cũng là thời cơ tót để chúng ta báo thù!
Tiêu Hoằng nhìn 500 tên đội quân tù nhân, nói từng chữ một.
Có thể nói, so với thời điểm phá vây lúc trước, hiện nay bất kể là Tiêu Hoằng hay là đội quân tù nhân, sức chiến đấu đều tăng lên thật lớn.