Một ngày thoáng cái là qua.
Từ khi Cao Tương Chân Nghĩa Quốc tiến công toàn diện đã trôi qua một ngày, trên quảng trường rộng lớn ở quận Lý Hải, quân đội quận Lý Hải đã xếp thành vô số trận hình vuông.
Mỗi một trận hình vuông là suốt 10 ngàn người, là một sư đoàn.
Nơi này tổng cộng 50 ngàn người, bên cạnh mỗi binh lính đều dắt theo Thiết cước mã bọc giáp, ánh mắt lạnh lẽo rắn rỏi.
Hàng ngũ đứng đầu là đội quân tù nhân, cùng với Tiêu Hoằng đứng trên bệ cao, áo choàng đen phất bay trong gió, nón đội đầu che khuất mắt, nhưng tràn đầy khí thế.
- Các vị, xin cho phép ta, nói với mọi người mấy câu vào lúc này.
Tiêu Hoằng đứng trên bệ cao, một tay cầm Băng Tín Ngưỡng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
- Ở ngoài Thiên Tế Tinh, là một trong những kẻ thù lớn nhất của chúng ta, đây là bắt đầu chiến trường dài đằng đẵng. Nhưng ta muốn nói, anh dũng tự hào chiến đấu vì Lạc Đan Luân Đế Quốc.
Tiêu Hoằng chợt cao giọng, ngẩng đầu hô lên, có hơi nước như quấn trên mắt.
Tất cả sĩ quan, binh lính đều nghiêm nghị, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng, nắm tay xiết chặt.
- Các ngươi là giỏi nhất, đoàn kết một lòng, kề vai chiến đấu, chúng ta sẽ hét vang tín ngưỡng cao quý của người Lạc Đan Luân trong ngọn lửa chiến trường. Bất khuất, tự do, Ma Duệ Tinh là quê hương của chúng ta, nơi này là lãnh thổ của chúng ta, chúng ta không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hoại nó, giâm đạp nó. Chúng ta thề sống chết bảo vệ, mặc kệ kẻ thù mạnh cỡ nào, chúng ta nhất định phải tiêu diệt!
Tiêu Hoằng cất cao giọng nói, tay nắm lấy Băng Tín Ngưỡng, chầm chậm rút ra, thân kiếm nứt nẻ vẫn ngạo nghễ, Ma Văn trên đó sáng lên màu lam lấp lóe.
- Cáp Thụy Sâm luôn luôn nhìn theo chúng ta, binh lính Lạc Đan Luân, phản kích, tiêu diệt tất cả kẻ thù xâm phạm!
Tiêu Hoằng giơ cao Băng Tín Ngưỡng, lớn tiếng hô.
Giữa gió lạnh, trong thế giới u ám, Băng Tín Ngưỡng trở nên sáng chói, đây là di chí của Cáp Thụy Sâm, mang theo tín ngưỡng của chủng tộc Lạc Đan Luân
- Chiến đấu vì chủng tộc. Anh dũng tự hào!
Trong mắt các binh lính Lạc Đan Luân như bùng cháy ngọn lửa, vừa hét to vừa giơ tay lên cao, chào quân lễ đặc thù của Lạc Đan Luân, tay phải giơ lên, chạm vào chân mày.
- Lên ngựa, phản kích!
Tiêu Hoằng lớn tiếng hô lên.
Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, đội quận tù nhân, 5 đại sư đoàn quận Lý Hải đồng loạt lên ngựa, Thiết Nam cũng dẫn Thiết cước mã tới cho Tiêu Hoằng.
Con ngựa này đã làm bạn với Tiêu Hoằng trên đường đi, dù đầy vết thương, nhưng vẫn hết sức khỏe mạnh.
Ngay sau đó, 50 ngàn quân đội Lý Hải tiến thẳng phía nam!
Đường hành quân hùng hồn, Tiêu Hoằng, Phất Lạc, đội quân tù nhân dẫn đầu, hơn nữa không có mệnh lệnh hạn chế nào, thậm chí nhiều người còn không biết quận Lý Hải muốn đánh phản kích lớn.
//truyencuatui.net/ Về phần 50 ngàn người còn lại, Tiêu Hoằng xếp đặt 30 ngàn người ở lại giữa quận Lý Hải và quận Phong Cốc, săn sàng chờ lệnh, 20 ngàn người khác phụ trách quản lý quận Lý Hải.
Cùng lúc đó, ở chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, trải qua một ngày đêm, chiến đấu đã vào giai đoạn gay cấn.
Binh lính Lạc Đan Luân ở chiến tuyến, mỗi người đều giết tới đỏ mắt, lần lượt chém giết binh lính Cao Tương xung phong, trên chiến tuyến đã rất ít gặp phải binh lính Cao Tương.
Thể năng lượng bay như mưa đầy trời, phía Lạc Đan Luân ngày càng đông, trải qua mấy lượt thọc sâu, khí thế quân đội Cao Tương đã xẹp mất phân nửa.
Tiến công bắt đầu yếu đi, tiếp tế cũng dần không kịp nữa.
Còn ở phía sau chiến tuyến Thụy Mã, nhân viên hậu cần cắt thịt linh thú thành khối, đặt vào tô, chuẩn bị thịt linh thú nướng, cơm thơm phức còn đang bốc khói.
Thậm chí còn có rượu mạnh có thể chống lạnh.
Binh lính Lạc Đan Luân lui vào chiến tuyến, sẽ có thức ăn ngon lành, ăn xong, uống hớp rượu nóng, tiếp tục tung hoành chém giết. Chiến tranh vốn vô cùng thảm thiết, nhưng có tiếp tế hoàn thiện, đã làm binh lính Lạc Đan Luân đánh rất nhàn nhã.
Ăn khối thịt to, giết cả đám kẻ thù!
Còn ở bên kia chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, lại là cảnh tượng khác, chỉ có bánh bột ngô cộng với nước sôi, hơn nữa còn mặc kệ no hay không, dù sao khỏi cần nói lương thực Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có chất lượng gì, 700 ngàn người phải tiêu hao bao nhiêu mỗi bữa? Có lẽ không cần nói.
Khai thác quá mức, đã làm cho Ma Duệ Tinh trở nên cằn cỗi, ngoại trừ Thiên Tế Tinh.
Hoàn cảnh như thế, ngay từ đầu hai bên còn không có thể hiện rõ, nhưng bây giờ đã qua một ngày, đến buổi chiều, binh lính Lạc Đan Luân ăn thịt ăn cá, trạng thái làm sao có thể so sánh với binh lính Cao Tương chỉ có bánh bột ngô?
Nói tới Chiến Văn cũng thế, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc phần lớn là Chiến Văn đơn, sư đoàn chủ lực mới trang bị hai Chiến Văn, ngược lại binh lính Lạc Đan Luân đều trang bị ba Chiến Văn.
Từ khi bắt đầu chiến đấu, một ngày trôi qua, Thái Tư căn bản không ra tay, chỉ đứng trong công sự, lòng ngứa ngáy. So với ngày đầu tiên, cường độ tiến công Sùng Cao Châu giảm xuống tối thiểu 30%, trạng thái binh lính Lạc Đan Luân không giảm.
Ớ trong xe chỉ huy, Cao Long Đình lúc này cùng ngồi không yên, sắc mặt xanh mét, đan xen dữ tợn âm trầm.
Lúc mới vừa giao đấu còn dễ nói, nhưng bây giờ đã qua một ngày, hình ảnh chào đón Cao Long Đình là chiến tuyến thủ hộ Thụy Mã đã bắt đầu lấy được một chút ưu thế toàn cục. Binh lính Cao Tương thọ sâu vào, liền như đụng đầu vào tấm thép, căn bản không thể rung chuyển được chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.
Hơn nữa từ trên màn ảnh, Cao Long Đình thấy rõ một đám binh lính Lạc Đan Luân khỏe mạnh, mặt hồng hào,
áo giáp sáng loáng, không có một chút bộ dạng tinh thần suy sụp, gầy gò yếu ớt khi trước, trái lại binh lính Cao Tương càng có vẻ tiều tụy hơn.
Hiện giờ binh lính Cao Tương ở Sùng Cao Châu, ngoài ưu thế nhân số ra, trang bị, thực lực mỗi binh lính đều không có ưu thế đáng kể.
Nhìn mấy sư đoàn xung phong trực tiếp bị mấy đợt đạn năng lượng như mưa bên Lạc Đan Luân đánh trở về, sắc mặt Cao Long Đình đã vặn vẹo khó coi.
- Bây giờ ta đề nghị cho binh lính Cao Tương điều chỉnh một chút, sau đó tiến hành công kích đặc biệt. Tiếp tục tấn công nữa, sẽ chỉ là nỏ mạnh hết đã thôi.
Chung Vĩnh Huyền, sĩ quan phụ tá lâm thời của Cao Long Đình, sắc mặt thoáng nghiêm nghị, lên tiếng.
Cao Long Đình này đã quen đánh trận xui tay, không gì cản nổi, cứ theo thói quen xông thẳng tới trước, nhưng cũng quá gấp gáp. Lúc này Chung Vĩnh Huyền phải nhắc nhở, nếu không binh lính Cao Tương đánh tiếp thế này, sẽ thành chiến thuật lấp hố.
- Báo cáo quan chỉ huy, vừa nhận được tình báo, quân đội của Cao Long Văn đại nhân đã tiến vào quận Phong Cốc, đang tích cực chém giết với quân đội quận Phong Cốc.
Đúng lúc này, trợ thủ của Cao Long Đình vội báo cáo, sắc mặt không dễ nhìn, thế cục bên này căng thẳng, phía Cao Long Văn lại xuôi chèo mát mái.
- Cái gì?
Nghe nói như thế, Cao Long Đình mắt muốn phun lửa, trận chiến dịch này nói là san bằng Thiên Tế Tinh, còn không bằng nói là một trận đại chiến giữa hắn và Cao Long Văn. Chỉ là không ngờ, Cao Long Văn không chút lọt mắt Cao Long Đình, lại chiếm được nước cờ trên trong lúc này, lại có thể đánh vào trong quận Phong Cốc, Cao Long Đình quen tranh cường háo thắng làm sao có thể chấp nhận được?
- Đáng chết!
Cao Long Đình không khỏi gầm lên, sau đó liền coi lời của Chung Vĩnh Huyền như gió thoảng qua tai, cầm lấy Ma Văn thông tin lớn tiếng hạ lệnh:
- Toàn thể binh lính Cao Tương, toàn bộ ngừng nghỉ ngơi, phát động tông tiên công vào quân phòng thủ Thụy Mã!
Nghe mệnh lệnh của Cao Long Đình, Chung Vĩnh Huyền chỉ có thể lắc lắc đầu, không nói gì hơn được nữa.
Ở thần điện Áo Cách Tư, Cao Triết Cơ đang xem hình ảnh tiền tuyến, trên ba màn hình, chia nhau biểu hiện chiến sự ở 3 địa khu.
Cao Long Đình đánh lâu không được, 400 ngàn quân Cao Long Văn, phần lớn đã vào trong quận Phong Cốc, vừa nhìn là biết thế cục như thế nào.
Đương nhiên, lúc này sắc mặt Cao Triết Cơ cũng không dễ coi, huy động 1. 4 triệu quân, đã là tổng động viên cả nước, đối với Thiên Tế Tinh đã ở bờ vực chết đi mà đánh thành tình cảnh này, Cao Triết Cơ có thể vừa lòng mới là lạ.
Dịch Phong Mạch ở bên cạnh cũng lo lắng không thôi, không nói trình tự sâu, chỉ nói riêng thế cục bây giờ, Cao Long Văn rõ ràng đã cướp được tiên cơ, tối thiểu hắn đã thọc sâu vào Thiên Tế Tinh.
- Thần phụ, hiện giờ thế cục còn khó mà nói được, Cao Long Văn đại nhân xâm nhập vào quận Phong Cốc không phải là hành động sáng suốt. Ngài xem, quân đội Cao Long Đình đã bắt đầu tổng tiến công, lúc này tám phần là có thể công phá hoàn toàn chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, cắn được khúc xương cứng quận Lập Đốn này.
Dịch Phong Mạch nhỏ giọng nói với Cao Triết Cơ.
- Dịch Phong Mạch chủ soái không cần giải thích cho ta, ta có thể tự xem.
Cao Triết Cơ rốt cuộc mở miệng, trầm giọng nói. Hiện giờ tâm tình Cao Triết Cơ có thể tốt được mới là lạ, hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã cũng không dễ công phá như thế.
Trạng thái binh lính Lạc Đan Luân không giống như trước kia, nhưng Cao Triết Cơ làm sao cũng không thể tin được, rốt cuộc là cái gì đã thay đổi tình trạng hiện tại ở Thiên Tế Tinh, hơn nữa còn là thay đổi đảo điên.
Trận chiến này, rõ ràng không dễ đánh như đã nghĩ.
Cùng lúc đó, bên trong công sư chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, Thái Tư đang nhìn chiến trường kịch liệt phía trước, quân đội Lạc Đan Luân được tiếp tế tràn đầy, gần như chiếm hết ưu thế, dù cho binh lính Cao Tương vẫn cứ hùng hổ như ban đầu.
Lúc này, Thái Tư thật sự muốn dẫn thủ hạ trực tiếp xông ra khỏi chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, trực tiếp đẩy quân đội Cao Tương lui trở ra, tung hoành chém giết.
Đáng tiếc, trên màn hình nhỏ trong công sự đang phát tin tức từ Lạc Lý Tư, cảnh cáo Thái Tư phải khắc chế cam xúc, lần chiến đấu này lấy ổn định là chủ yếu, bảo trì cục diện ưu thế.
- Đáng chết.
Thái Tư nhìn tin tức, không khỏi khẽ than.