Tiếp theo sau, Lạc Lý Tư không có nói thêm gì nữa, hơi có chút cố sức ngồi lại trên ngai vàng, trạng thái thân thế càng thêm kém sút so với trước.
Ngay sau đó, Lạc Lý Tư liền tiến hành tổng kết trận chiến, đối với Tiêu Hoằng kháng mệnh tự tiện xuất kích, một chữ cũng không đề cập tới, chỉ là ngay mặt ca ngợi Tiêu Hoằng.
Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác thấy Lạc Lý Tư rốt cuộc muốn bao che cho người trẻ tuổi, đơn giản cũng không có vạch trần. Bọn họ đối với hành động của Tiêu Hoằng ở sâu trong nội tâm cũng là tràn ngập ủng hộ.
Chỉ là bọn họ không thể cãi mệnh lệnh của Lạc Lý Tư mà thôi.
Một trận chiến này, Quận trưởng các quận, cùng đều nhận được ngợi khen nhất định, đối với đề nghị trợ cấp kim tệ của Tiêu Hoằng, cũng được thông qua không có mảy may tranh luận.
Người có thể hiện diện ở bên trong Đại Vệ Vương Thính, người nào không phải lăn lộn từ bên trong máu loãng ra đây. Bởi vậy, bọn họ phi thường rõ ràng, trợ cấp kim tệ đầy đủ sẽ làm cho binh sĩ hoàn toàn thoát khỏi hết thảy buồn phiền ở nhà.
Cứ như vậy hội nghị đại khái chỉ kéo dài một giờ, sau đó Lạc Lý Tư liền chậm rãi đứng dậy, lên tiếng nói:
- Tiêu Hoằng mang đến cho Thiên Tế Tinh biến hóa trước nay chưa từng có, đồng thời một trận chiến này lập được công lớn, ta nghĩ Cáp Thụỵ Sâm trên trời có linh thiêng, hẳn là có thể nhìn thấy, hiện tại ta dự tính một lần nữa dẫn Tiêu Hoằng đi lên Ma Đỉnh Sơn, thăm viếng di hài của Cáp Thụy Sâm!
Nói xong, Lạc Lý Tư liền chậm rãi đi xuống bậc thang, đi ra ngoài Đại Vệ Vương Thính.
Tiêu Hoằng phi thường thức thời, hai tay thật cẩn thận đỡ cánh tay Lạc Lý Tư, và Tống Táng kỵ sĩ đoàn cùng nhau đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, gió bắc lạnh thấu xương, Lạc Lý Tư không kìm được lại ho khụ khụ hai tiếng.
- Bệ hạ! Thời tiết rét lạnh, nếu không chậm lại một thời gian rồi hãy đi!
Tiêu Hoằng không đành lòng nói.
- Không sao! Chuyện thăm viếng trọng yếu phi thường, ta không muốn trì hoãn! Ta không sao, không cần lo lắng cho ta!
Lạc Lý Tư nói xong, liền mang theo Tiêu Hoằng xuyên qua khe nứt không gian. Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác, vẫn như trước theo sát phía sau.
Đồng dạng Thượng Chung ở phía trước vương điện, cũng lại lần nữa bắt đầu vang lên, thanh âm rất trầm trọng, dường như muốn tỏ rõ Lạc Đan Luân Đế Quốc ngày xưa đang từng chút từng chút quật khởi.
Một lần nữa đứng phía trên băng nguyên, Tiêu Hoằng không khỏi ngước nhìn Ma Đinh Sơn như một cái tháp cao ngất trong mây. Tiếp theo đoàn người liền theo sau Lạc Lý Tư và Tiêu Hoằng, từng chút từng chút đi lên Ma Đinh Sơn, đồng thời theo đường núi hình xoắn ốc đi lên đỉnh núi. Môi một cấp bậc thang đường lên núi đều bị phủ một lớp hàn băng thật dày.
Đi lên tới đỉnh núi, di hài của Cáp Thụy Sâm cùng lại một lần nữa hiện ra ở trước mặt Tiêu Hoằng, duy chỉ có Băng Tín Ngưỡng trong tay đã về tay Tiêu Hoằng.
Các thành viên Tổng Táng kỵ sĩ đoàn khác, giờ khắc này đều dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, đồng thời thỉnh thoảng quay mắt nhìn di hài của Cáp Thụy Sâm.
Đứng ở trên đỉnh núi bao phủ băng tuyết, Tiêu Hoằng nhìn thật sâu vào di hài Cáp Thụy Sâm. Sau đó liền chậm rãi đi tới trước mặt di hài Cáp Thụy Sâm, tiếp theo nhẹ nhàng nửa quỳ ở trước mặt Cáp Thụy Sâm.
- Vãn bối Tiêu Hoằng bái kiến Cáp Thụy Sâm đại nhân! Ta đã dẫn Thiên Tế Tinh ra khỏi khốn cảnh, đồng thời dẫn theo quân đội Lạc Đan Luân đánh đau Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, mà bản thân ta cùng đạt tới Đại Ngự Sư cấp hai. Hy vọng hành động của ta có thể nhận được ngài tán thành!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói thầm. Đồng thời cúi thấp đầu xuống.
“Ca, ca, ca ca...”
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng cúi thấp đầu, chỉ thấy trên hàn băng đóng băng hài cốt Cáp Thụy Sâm, bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt.
“Xoạt xoạt...”
Sau một lát, lại nhìn Bất Khuất Khải của Cáp Thụy Sâm hiện lên một chút hào quang, sau đó, trực tiếp theo khối băng vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh trôi xuống tới trước mặt Tiêu Hoằng.
Đồng dạng lại nhìn xương khô đóng băng của Cáp Thụy Sâm, cũng từng chút từng chút hóa thành dao động năng lượng, giống như nhất từng dải từng dải lụa mỏng rót vào các bộ vị bên trong Bất Khuất Khải.
Trong nháy mắt, chỗ di hài Cáp Thụy Sâm đóng băng, chỉ còn lại có một cái Vương Giả Khôi đóng băng ở bên trong hàn băng.
Hiển nhiên, lần này Tiêu Hoằng tiến thêm một bước nhận được Cáp Thụy Sâm tán thành, nhưng vẫn như trước là một bộ phận mà không phải toàn bộ.
Nhìn thoáng qua Bất Khuất Khải rơi xuống, Tiêu Hoằng lại ngẩng đầu nhìn xem Vương Giả Khôi treo phía trên hàn băng, không khỏi làm cho Tiêu Hoằng rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng không biết, đến tột cùng mình đã làm gì mà bản thân một lần nữa được Cáp Thụy Sâm thừa nhận, là thành tựu Đại Ngự Sư cấp hai? Hay là dẫn dắt Lý Hải Quận đi ra khốn cảnh, hoặc là vừa mới lập được chiến công?
Ngoài ra, Tiêu Hoằng phải làm thế nào để nhận được Vương Giả Khôi?
Vô số nghi vấn không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Tiêu Hoằng.
Lạc Lý Tư đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bên trong hai mắt tiều tụy không kìm được toát ra vẻ mừng rỡ, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, từ ái nói:
- Hiển nhiên, ở trong lòng Cáp Thụy Sâm, ngươi lại có tiến bộ! Chỉ cần ngươi tiến bộ thêm một chút, là được Cáp Thụy Sâm đại nhân hoàn toàn thừa nhận rồi! Nói vậy ngày đó sẽ không còn xa xôi nữa, chủng tộc Lạc Đan Luân này có hy vọng quật khởi rồi!
- Ta sẽ cố gắng!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại một câu. Sau đó liền vươn tay nhặt lên Bất Khuất Khải.
Các thành viên Tổng Táng kỵ sĩ đoàn khác, nhìn thấy một màn như thế, trên nét mặt đều hiện lên vẻ hưng phấn mờ nhạt. Không sai, giờ khắc này, Tiêu Hoằng cũng đã từng chút từng chút được bọn họ thừa nhận.
- Nếu Tiêu Hoằng đã thu được Bất Khuất Khải, như vậy hiện tại ta liền tuyên bố: Tiêu Hoằng sẽ chính thức trở thành Vương tử của Thiên Tế Tinh, cùng với Phó Thống soái quân sự, đồng thời tiếp tục kiêm nhiệm chức vụ Quận trưởng Lý Hải Quận! Khụ khụ...
Đợi Tiêu Hoằng nhặt lên toàn bộ các mảnh Bất Khuất Khải, Lạc Lý Tư đứng ở trước di hài Cáp Thụy Sâm hướng tới các thành viên Tổng Táng kỵ sĩ đoàn tuyên bố, sau đó là liên tiếp ho khan.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng không kìm được thần sắc căng thẳng, cũng rất nhanh vươn tay đỡ lấy Lạc Lý Tư:
- Bệ hạ! Ngài không có việc gì chứ?
- Không... Không sao! Chỉ là trời lạnh, có cảm lạnh thôi!
Lạc Lý Tư tác động trên khuôn mặt dầy nếp nhăn, cố cười cười nói với Tiêu Hoằng.
Mà ở trên đường xuống
núi, Tiêu Hoằng nâng đỡ Lạc Lý Tư, đồng thời cũng nhắc tới chuyện binh sĩ bị bắt, đồng thời nói rõ tình cảnh bọn họ có thể gặp phải.
- Chuyện này cụ thể nên làm như thế nào, ngươi toàn quyền quyết định là được! Lạc Lý Tư dùng thanh âm già nua đáp lại, có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể đã
Suy yếu nhiều.
- Ý nghĩ của ta chính là không tiếc hết thảy cứu bọn họ trở về, không vứt bỏ bất cứ một con cháu Lạc Đan Luân nào ở trên chiến trường!
Tiêu Hoằng nói với giọng điệu quả quyết.
- Chuyện này cứ giao cho ngươi xử lý! Ngươi nói rất đúng, không thể vứt bỏ con cháu Lạc Đan Luân ở lại trên chiến trường!
Lạc Lý Tư đáp lại.
Đưa Lạc Lý Tư về lại bên trong vương điện, bản thân Tiêu Hoằng cũng không có dừng lại lâu ở trong vương điện, mà trực tiếp quay về trụ sở của mình.
Mở ra dây lưng linh thú thật lớn, Tiêu Hoằng liền thật cẩn thận lấy ra các mảnh Bất Khuất Khải, có giáp ngực, có bảo vệ tay, bao tay các thứ, cộng tất cả bảy tám loại. Hơn nữa cũng giống như Băng Tín Ngưỡng, phía trên hộ giáp vừa hoa lệ, vừa thâm trầm, phủ đầy vết tích, mỗi một dấu vết, đều đại biểu cho một đoạn quá khứ, một đoạn chiến đấu thảm thiết của nó.
Quan sát một chút Bất Khuất Khải, Tiêu Hoằng liền cởi áo khoác, sau đó gắn từng mảnh từng mảnh Bất Khuất Khải lên trên thân thể, lớn nhỏ đều vừa vặn.
Theo Tiêu Hoằng mặc Bất Khuất Khải trên người, Ma Văn màu lam sẫm phía trên áo giáp màu xanh xám lập tức phát ra một chút ánh sáng mờ nhạt, nhìn qua bên trong vẻ thâm trầm, toát ra một chút tôn quý. Nhất là phía trên đai lưng, đồ án đầu rồng Hàn sương long kia trông rất sống động. Đây, cũng là vật tổ của người Lạc Đan Luân.
Cộng thêm mái đầu bạc trắng của Tiêu Hoằng kia, chợt, thật đúng là có vài phần tương tự với Cáp Thụy Sâm.
Tuy nhiên, hiện tại Tiêu Hoằng cũng không có tâm tình đi thường thức những thứ này, Tiêu Hoằng choàng ra ngoài kiện áo choàng màu đen nối liền mũ của Lạc Lý Tư tặng cho, Tiêu Hoằng liền bắt đầu trầm tư suy nghĩ: Phải làm thế nào để giải cứu binh sĩ Lạc Đan Luân bị địch bắt giữ.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Phất Minh Qua.
- Phất Minh Qua! Ngươi trinh sát về binh sĩ Lạc Đan Luân bị bắt, có tin tức gì không?
Tiếp nối liên lạc, Tiêu Hoằng gọn gàng dứt khoát hỏi, giọng điệu đầy lo lắng.
- Về tù binh Lạc Đan Luân tin tình báo không nhiều lắm, chỉ là thông qua chặn được đôi câu vài lời biết được, bọn họ đang bị áp giải về Thánh Tử Thành. Tuy nhiên, có thể tưởng tượng được hậu quả bọn họ sắp sửa gặp phải, chính là sẽ xử tử tù binh Lạc Đan Luân ở trước mắt người dân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc!
Phất Minh Qua giọng điệu ngưng trọng, đáp lại.
Vẻ mặt Tiêu Hoằng càng thêm nghiêm trọng, bị áp giải đến Thánh Tử Thành, thì sẽ rời xa Thiên Tế Tinh, nếu muốn chạy đường dài như thế cứu viện, căn bản không có khả năng. Cho dù có cứu thoát, binh sĩ Lạc Đan Luân tổn thất cũng sẽ vượt xa 500 người, như vậy mất nhiều hơn được!
- Ôi...
Tiêu Hoằng thở dài một hơi, trên nét mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
Mà ở ngoài cửa sổ, đầu đường cuối ngõ, thì đang tràn ngập trong bầu không khí thắng lợi. Đã mấy trăm năm, Thiên Tế Tinh thật lâu không có thưởng thức cảm giác đại thắng.
- Tiêu Quận trưởng! Phong Cốc Quận cùng với Hồng Phong Quận bắt được một đám tù binh Cao Tương bị thương, đã đưa đến Lý Hải Quận. Ngài xem nên xử trí như thế nào? Trong những tù binh này, còn bao gồm Nam Bội Cát!
Ngay lúc Tiêu Hoằng đang chau mày suy nghĩ, Hạ An Kỳ sôi nổi đi đến, sắc mặt đầy vẻ vui mừng nói. Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt âm trầm của Tiêu Hoằng kia, Hạ An Kỳ thoáng một cái liền thành thật hơn rất nhiều, sắc mặt cũng khôi phục vẻ nghiêm túc.
- Bảo Lôi Đặc nghiêm mặt trông coi bọn họ, đồng thời, cứu trị cho bọn họ theo chủ nghĩa nhân đạo! Đưa gã Nam Bội Cát kia, cùng với các sĩ quan chủ yếu của Cao Tương đến sở điều trị Hồng Yên đi!
Tiêu Hoằng trầm tư một lát rồi đáp lại. Sau đó đứng lên bước nhanh ra ngoài, đi thẳng đến sở điều trị Hồng Yên.
Giờ phút này sở điều trị Hồng Yên, đã do Phất Lạc tự mình đảm nhiệm trông coi, chủ yếu chính là phòng ngừa binh sĩ Cao Tương thoát đi, tạo thành thương tổn không cần thiết cho dân chúng của Lạc Đan Luân.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng thân khoác áo choàng màu đen, mặc Bất Khuất Khải bên trong chậm rãi đi tới, binh sĩ Lạc Đan Luân canh giữ ở cửa, hơi sửng sốt, một thân trang phục của Tiêu Hoằng này vô cùng giống Cáp Thụy Sâm. Nếu không nhìn kỹ, làm cho người ta có cảm giác dường như Cáp Thụy Sâm sống lại.
Tuy nhiên, ngay sau đó? Gã binh sĩ Lạc Đan Luân vẫn là vô cùng cung kính, đứng nghiêm chào Tiêu Hoằng theo nghi thức quân đội.
- Nam Bội Cát ở chỗ nào?
Tiêu Hoằng lên tiếng hỏi gã binh sĩ Lạc Đan Luân.