Tiếp theo sau, mười mấy người bộ hạ của Hoắc Nhiên liền khởi động Lưu Văn, vô cùng cẩn thận tới gần hàng ngũ Lạc Đan Luân, sau đó liền đâm thủng một túi lại một túi lương thực, kiểm tra gạo ở bên trong.
Trái lại những tù binh Lạc Đan Luân kia đã bị tra tấn đến vô cùng chật vật, nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong ánh mắt, tràn ngập xúc động, nhất là 500 binh sĩ bị bắt kia, vốn bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng cũng không có vứt bỏ bọn họ.
Mà thà rằng đạt thành loại điều kiện trao đổi không công bằng, lao lực trắc trở như thế cùng muốn cứu bọn họ.
Đối với Tiêu Hoằng, bọn họ có thể nói cảm động đến rơi nước mắt.
Về phần các tù binh Cao Tương kia, thì chỉ có một bộ dáng như nhau, bởi vì bọn họ hoàn toàn có thể nhìn ra được, Hoắc Nhiên cùng với những người khác, vốn không có quan tâm tới bọn họ, để ý chính là lương thực của Thiên Tế Tinh, ước chừng 5 vạn người bọn họ này dường như trở thành thêm vào tặng phẩm.
Chênh lệch không phải quá rõ ràng sao?
Về phần Tiêu Hoằng, nhìn mười mấy người binh sĩ Cao Tương di chuyển ở trên xe lương khắp nơi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tham lam, sắc mặt của Tiêu Hoằng cũng không có chút biến hóa. Nếu là dĩ vãng, nhìn thấy binh sĩ Cao Tương, xác định vững chắc Tiêu Hoằng sẽ xé xác tại đương trường, nhưng giờ khắc này, Tiêu Hoằng lại nhẫn nhịn.
Cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng trôi qua mười mấy phút, đợi cho đám binh sĩ Cao Tương thật sự xác định không có gian trá, mới vươn ngón tay cái ra hiệu cho Hoắc Nhiên.
Ngay sau đó Hoắc Nhiên liền nhìn về phía binh sĩ ở bên cạnh áp giải người Lạc Đan Luân, khẽ gật gật đầu, ý bảo thả người.
Theo binh sĩ Cao Tương đều buông tay ra, lại nhìn những tù binh Lạc Đan Luân bị trói hai tay, chân đeo xiềng, liền từng bước một đi tới hướng Tiêu Hoằng, hốc mắt có chút ửng đỏ, trong lòng lại ầm ầm đập rộn, cũng không biết rốt cuộc là tư vị như thế nào.
Có thể nói, giờ này khắc này, trong lòng những tù binh Lạc Đan Luân, cảm khái hàng vạn hàng ngàn.
Gần như ngay khoảnh khắc hàng ngũ tù binh Lạc Đan Luân đi tới hướng Tiêu Hoằng, binh sĩ Cao Tương ở phía sau cũng đều “xoát xoát” giương Ma Văn súng trường nhắm ngay tù binh Lạc Đan Luân, một khi giao dịch có biến cố, những tù binh Lạc Đan Luân này sẽ bị bắn chết trước tiên.
Đồng thời Tiêu Hoằng ở đối diện, thấy tù binh Lạc Đan Luân bắt đầu đi về, cũng gật gật đầu cho bộ hạ bên cạnh, tiếp theo đó ước chừng 5 vạn binh sĩ Cao Tương kéo xe lương nặng nề, từng bước một hướng tới chỗ Hoắc Nhiên.
Chỉ là tâm tình bọn hắn hoàn toàn khác với tù binh Lạc Đan Luân, bởi vì bọn họ không rõ ràng lắm, trở lại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sẽ có đãi ngộ như thế nào? Là xử quyết? Hay là sung công lao động, đồng thời tiến hành giáo dục tẩy rửa tư tưởng, bọn họ không thể hiểu hết, tiền đồ là cảnh mờ mịt.
Đồng dạng binh sĩ trong hàng ngũ Lạc Đan Luân, cũng đồng loạt khởi động Chiến Văn, hoặc là Ma Văn thiêu đốt, nhắm ngay tù binh Cao Tương cùng với những xe tải kim loại to lớn chở đây lương thực kia.
Chỉ cần binh sĩ Cao Tương phát động tiến công dối Với tù binh Lạc Đan Luân, như vậy hơn mấy trăm xe lương thực sẽ trực tiếp bị Ma Văn thiêu đốt tiếp đón, đồng thời tiến hành bắn chết tù binh Cao Tương.
Đám người Tiêu Hoằng, Phất Lạc cùng với Thái Tư thần kinh lại vô cùng căng thẳng. Bọn họ không phải quan tâm tới tù binh Cao Tương, mà là tù binh Lạc Đan Luân đang từng chút từng chút tới gần, trong đầu óc thì nghĩ mọi biện pháp, bảo đảm an toàn cho họ.
Rất nhanh, đại khái thời gian chỉ qua một phút đồng hồ, theo tù binh hai bên gặp nhau giữa đường, trên cánh đồng tuyết rộng lớn như vậy, bầu không khí phảng phất như cô đọng lại, trừ xe lương di chuyển phát ra tiếng “kẽo kẹt”, ngoài ra đều không nghe được thanh âm gì khác.
đọc truyện
tại http://truyencuatui.net/Phía trên bình nguyên rộng lớn như vậy, hàng ngũ Ma Văn hai bên lại không ngừng lóng lánh, bất kể là binh sĩ Cao Tương, hay là binh sĩ Lạc Đan Luân, ánh mắt từng người đều lạnh như băng.
200 th... 100 thước... 5 0 thước!
Ngay lúc tù binh Lạc Đan Luân chỉ cách Tiêu Hoằng có 50 thước, lại nhìn Tiêu Hoằng, Phất Lạc, Thái Tư cùng với đội quân tù nhân đều khởi động Dực Văn hoặc là Lưu Văn, bước ra một bước như một tia chớp, trực tiếp xuyên qua tù binh Lạc Đan Luân, dùng thân thể hoàn toàn phân cách giữa tù binh Lạc Đan Luân và binh sĩ Cao Tương.
Đồng dạng binh sĩ Cao Tương cũng phản ứng nhanh chóng, ước chừng 1 vạn tên binh sĩ Cao Tương lao thẳng tới bảo vệ những xe lương thực.
Đồng thời, lại nhìn quân đội hai bên cũng không có liều chết chiến đấu, mà đều cảnh giác lẫn nhau, cùng lui về phía sau.
Đợi lui lại đến khu vực an toàn, Tiêu Hoằng cũng không kìm được thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, tiếp theo liền lấy ra Nhược Thủy đoản đao, cùng với binh sĩ Lạc Đan Luân cắt bỏ gông xiềng trên người tù binh Lạc Đan Luân.
- Hoan nghênh các ngươi về nhà!
Đây là câu nói đầu tiên Tiêu Hoằng nói với tù binh Lạc Đan Luân, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tươi cười dịu dàng.
Theo Tiêu Hoằng vừa thốt ra lời kia, lại nhìn tù binh Lạc Đan Luân ở trước mặt nước mắt cố nén, rốt cục phun trào ra!
Từ lúc bị bắt đến giờ, bọn họ không khóc lóc, lúc chịu đủ tra tấn bọn họ không khóc lóc, nhưng giờ khắc này rốt cục bọn họ khó nhịn được nước mắt trong lòng.
Liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một thân Bất Khuất Khải, đeo Băng Tín Ngưỡng, giờ khắc này, những tù binh đều có cảm giác dường như gặp được chính Cáp Thụy Sâm.
- Tham kiến, Trưởng quan!
Tù binh Lạc Đan Luân gần như trăm miệng một lời, tiếp theo đều nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng, tuy rằng thời tiết vẫn đang rét lạnh, nhưng trong lòng bọn họ lại tràn ngập ấm áp vô tận.
- Đều đứng lên đi, không cần bày ra một mặt nhu nhược này, càng không cần cảm thấy có điều gì áy náy. Các ngươi đều là con dân Lạc Đan Luân, chỉ cần một ngày Lạc Đan Luân tồn tại, Lạc Đan Luân sẽ vĩnh viễn là quê hương của các ngươi, người ở nơi này đều là thân nhân của các ngươi, ở bên ngoài chịu đủ khó khăn sắp chết, giờ khắc này rốt cục quay về quê hương, không có gì vui vẻ hơn so với chuyện này!
Tiêu Hoằng tươi cười, nhẹ giọng nói.
Sau đó liền mệnh lệnh cho binh sĩ Lạc Đan Luân, nâng đỡ những tù binh Lạc Đan Luân này lên trên xe ngựa.
Bên trong mỗi một chiếc xe ngựa, đều đã
chuẩn bị tốt thức ăn ngon lành, cùng với Ma Văn sưởi ấm.
Trái lại ở bên kia, tù binh Cao Tương nhận được đãi ngộ có thể nói hoàn toàn khác xa so với Lạc Đan Luân, chỉ nhìn thấy mỗi một tù binh Cao Tương thân mang gông xiềng, như trước đang khom lưng kéo xe lương nặng nề.
Ngay cả bản thân Nam Bội Cát cũng đã bị giam giữ chuẩn bị nhận cách ly, viết danh từ tốt đẹp chính là rửa sạch ma khí lây dính từ bên trong Thiên Tế Tinh.
Về phần các tù binh Cao Tương khác, cũng đã bị an bài tốt lắm, đồng dạng là giam giữ lại, xác định tín niệm về Áo Cách Tư trong mỗi người, mới có thể cho phóng thích. Mà ở trong đoạn thời gian đó, bọn họ sẽ phải nhận đủ loại nhiệm vụ lao động, không khác gì phu khuân vác.
Mục đích làm như vậy, chính là lo lắng tư tưởng tự do của người Lạc Đan Luân lây nhiễm cho toàn bộ quân đội.
Ước chừng trải qua ba giờ đi đường với tốc độ cao, đoàn người Tiêu Hoằng rốt cục về tới chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, đồng dạng ở bên trong chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, một số thiếu phụ trẻ tuổi, hoặc là lão già, hoặc là trẻ con... Đều đã tụ tập ở bên trong chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, trong ánh mắt đầy lo lắng.
Những người này, đều là thân nhân của những tù binh Lạc Đan Luân kia.
Theo mấy chỗ cửa thành mở rộng ra, quân đội tiến vào trong đó, tù binh Lạc Đan Luân đã ăn một ít thức ăn đều bước xuống xe ngựa, lại nhìn gia quyến chờ đợi đã lâu ngày, đều phóng tới.
Đứa con quỳ gối ở trước mặt cha mẹ già yếu, trượng phu ôm hôn thể tử, phụ thân ôm chặt lấy đứa con còn nhỏ... Mỗi người dường như đều lệ nóng doanh tròng.
Giờ khắc này, những thế sự này xoay vẫn và tù binh Lạc Đan Lu đau khổ rốt cục đã về nhà, đoàn tụ cùng thân nhân của họ.
Về phần Tiêu Hoằng thời điểm này, cứ như vậy dựa vào một chỗ góc tường, trên mặt lộ vẻ tươi cười mờ nhạt, nhìn thấy một màn như vậy, hết thảy cái giá phải trả trước đó đều xứng đáng.
Phất Lạc đứng một bên cũng như thế, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Nếu có một ngày, chủng tộc Lạc Đan Luân không có kẻ thù bên ngoài, không có bốn bề thọ địch, cứ như vậy lẳng lặng sinh sống trên vùng lãnh thổ thuộc về chính mình, không có người quấy rầy thì thật tốt quá.
Chỉ có điều chuyện như vậy, dường như còn xa không thể với tới.
- Phất lão ca! Có thời gian, huynh cũng phải bồi tiếp tẩu tẩu nhiều chút mới được!
Tiêu Hoằng nhìn một đôi vợ chồng trẻ đã quấn lấy nhau ở cách đó không xa, nhẹ giọng nói với Phất Lạc.
- Không cần nói với ta, còn ngươi thì sao?
Phất Lạc hỏi ngược lại.
- Ta à? Ha ha...
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, tiếp theo cười ha hả... Tuy nhiên, bên trong tràng tiếng cười này lại có chứa một tia thê lương nói không nên lời.
Ngay lúc Tiêu Hoằng và Phất Lạc nói chuyện phiếm, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, lấy ra vừa thấy, là Lạc Lý Tư phát tới một tin tức: Bảo Tiêu Hoằng đến vương điện một chuyến.
Nhìn thấy tin tức như vậy, ít nhiều Tiêu Hoằng có chút nghi hoặc, hắn không biết thời điểm này Lạc Lý Tư tìm mình rốt cuộc có chuyện gì?
Tuy nhiên, thu cất Ma Văn thông tin xong, Tiêu Hoằng vẫn là sửa sang lại một chút áo choàng, đơn giản nhắc nhở vài câu với Phất Lạc, rồi nhờ Phất Lạc hỗ trợ mở ra khe nứt không gian.
Xuyên qua khe nứt không gian, một lần nữa vào đến Tử La Lan Thành, hiện giờ nơi này đang rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt phi thường, các loại cửa hàng buôn bán có thể nói rất náo nhiệt.
Phía trước cũng đã nói qua, người Lạc Đan Luân am hiểu nhất chính là hai chuyện: Chiến đấu và buôn bán! Mà hai điểm này cũng theo Tiêu Hoằng khôi phục chế độ tiền tệ, chiếm được phát huy trọn vẹn.
Phía trên đường phố, xe ngựa lui tới nối liền không dứt.
Chậm rãi xuyên qua Thượng Chung Lâu, Tiêu Hoằng liền chậm rãi bước vào bên trong vương điện. Thủ vệ quân bên trong vương điện, nhìn thấy Tiêu Hoằng cũng đều cúi thân mình xuống, vẻ mặt cung kính, mà thủ vệ quân thủ vệ ở bên trong vương điện, cộng tất cả nhân số 5000 người, có thể nói đều là tuyển chọn tỉ mỉ kỹ càng, mỗi một binh sĩ đều một thân khôi giáp màu ám bạc, ngoài khoác áo choàng màu lam, trong tay cầm Ma Văn trường mâu thật dài.
Sử dụng của họ chỉ có một, đó chính là thủ hộ vương điện cùng với an toàn của Lạc Lý Tư.
Xuyên qua một đoạn đường lót đá thật dài, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi vào bên trong Đại Vệ Vương Thính, so với âm thanh náo nhiệt trước đây, hiện giờ nơi này hoặc ít hoặc nhiều có chút yên tĩnh, trừ hai gã thủ vệ binh ở ngoài cửa, chỉ có một mình Lạc Lý Tư ngồi ở trên vương tọa.
- Tham kiến, bệ hạ!
Đi vào trước vương tọa, Tiếu Hoằng nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói.
Lạc Lý Tư nhìn thấy Tiêu Hoằng đi đến, trong ánh mắt tiều tụy không khỏi hiện lên một chút hào quang, cố gắng từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nâng Tiêu Hoằng dậy.
- Nơi này không có người ngoài, Tiêu Hoằng không cần đa lễ! Khụ khụ...
Lạc Lý Tư dùng giọng điệu già nua nói, tiếp theo lại ho khan hai tiếng.
- Không biết bệ hạ tìm ta có chuyện gì?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp, bên trong giọng điệu đầy vẻ cung kính đối với tiền bối.