Dựa vào thực lực phi phàm của đội quân tù nhân hiện giờ, dọn sạch 20 ngàn quân không chính quy là chuyện dễ như trở bàn tay. Đừng nói hiện giờ đội quân tù nhân được trang bị hoàn mỹ, cấp bậc Ngự lực xưa đâu bằng nay, cho dù là lúc đội quân tù nhân chưa đến Thiên Tế Tinh, xử lý 20 ngàn người ở đây cũng không phải chuyện khó.
Phát hiện điều này, Tiêu Hoằng cũng không cần lo gì nữa, cứ để bọn họ ra sức tìm kiếm trong đại khe sâu Kham Ba Lạp đi.
- Bây giờ hang động này là nơi ẩn nấp tạm thời của chúng ta, 100 người làm 1 tổ, thay phiên quan sát mỗi một hành động của 12 hạm vận chuyển kia. Nhất là chiếc mới nguyên kia, tất cả tin tức có giá trị đều phát ra từ chỗ đó, rõ ràng là hạm chỉ huy đoàn hạm đội này, 80% đồ tốt cũng sẽ tụ tập trong đó, phải chú ý mật thiết.
Tiêu Hoằng dặn dò một tiếng, liền lui trở vào trong hang.
Ở bên kia, binh lính Cao Tương làm cả đêm, bắt đầu không ngừng đi tới đi lui khe sâu, hang động linh thú và hạm vận chuyển Ma Văn.
Giống như đàn kiến chuyển nhà, không ngừng mang ra tài liệu quý hiếm.
Trong đó còn có 2 viên Ngự linh thủy, cùng với tủy não linh thú quý giá.
Đương nhiên, có thu gom như thế, binh lính Cao Tương cũng chết vô số, thi thể không ngừng bị đưa lên, thậm chí có người chết không toàn thây.
Điều này không khó giải thích vì sao lại lấy quân không chính quy đi làm chuyện này, mà không phải là quân đoàn tinh nhuệ. Nói trắng ra, là dùng mạng sống của quân không chính quy để đổi lấy tài liệu cực quý hiểm.
Vì để cho Cao Long Đình có thể quan hệ chặt chẽ hơn với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, thể liên hiệp Tân Bối Ba, lấy được ưu thế cạnh tranh thần phụ.
Về phần những binh lính Cao Tương này, liều chết lấy được tài liệu, nhận được phần thưởng chỉ là trang bị tiếp tế sau này sẽ cao hơn một chút, tối thiểu có thịt ăn, ngoài ra chỉ ban phát huy chương không có chút phần trăm vàng nào.
Ở hạm vận chuyển San Hô, Bạch Hàn đang ở trong phòng nghỉ ấm áp, trước mặt là những loại kỳ trân dị bảo được sàng lọc ra.
Được chia ra để trong những lọ tương ứng.
Trong đó còn có 2 viên Ngự linh thủy.
- Cũng là Dịch Phong Mạch đại nhân quan sát cẩn thận, quả nhiên vòng cực Bắc không có trải qua khai thác, đúng là có không ít thứ tốt.
Bạch Hàn khẽ lẩm bẩm, hai ngón tay cẩn thận cầm lấy viên Ngự linh thủy được cắt gọt xong.
Ở trước mặt hắn còn bày ra cả một bàn bảo bối màu sắc rực rỡ, tùy tiện lấy ra một cái cũng là vô giá.
Ở bên cạnh những bảo vật này, còn có thống kê binh lính Cao Tương hy sinh, nhân số lên tới 3000 người, số liệu thống kê như vậy quả là chói mắt.
Nhưng Bạch Hàn vẫn không hề để ý tới thực ra trước khi đến, mặc kệ là Bạch Hàn hay Dịch Phong Mạch đều đã chuẩn bị trước việc 2 sư đoàn này bị tổn thất nặng.
Đối với Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân nấp trong bóng tối, Bạch Hàn không hề biết, vẫn đang sàng lọc tài liệu lần nữa, chọn ra những tài liệu quý giá hơn.
Cứ như vậy, 3 ngày trôi qua.
Đen chạng vạng, bầu trời cực bắc quang đàng, không trung trong veo, trời sao lấp lánh vô tận.
Ngồi trong hang suốt 3 ngày, những thành viên đội quân tù nhân đã chia 4 đường, Tiêu Hoằng dẫn Thiết Nam, Ốc Sư, Hứa Kính Uy... 200 người, có 45 Đại Ngự Sư, nương theo bóng đêm nhàn nhạt, đã trốn trên lưng núi băng nhỏ, cách đó không tới 500m là tàu San Hô cùng 2 chiếc hạm vận chuyển khác.
Ba đường thành viên còn lại, đang không ngừng áp sát những chỗ hạm vận chuyển tụ tập.
Những chiếc mặt nạ đầu lâu, dưới ánh sao chiếu rọi hiện lên những đường nét âm sầm quỷ dị, nhìn như những ma quỷ nấp trong bóng tối.
Chỉ cần bên phía Tiêu Hoằng có động tĩnh, bọn họ sẽ lập tức toàn ra, mặc kệ tốt xấu, giết hết rồi tính sau.
Tất cả nguyên nhân chuyện này, Tiêu Hoằng chỉ vì một người, đó là quốc vương Lạc Lý Tư. Dù phía trước là muôn ngàn nguy hiểm, dù lần này đánh lén, nhưng làm không tốt, sẽ bị rất đông binh lính Cao Tương truy đuổi chặn đường.
Lúc này, ánh mắt Tiêu Hoằng lạnh lẽo, trong đầu chỉ có một ni�� tin, tập kích, tìm kiếm trùng Thác Lý trong tàu San Hô.
Trước đó, Tiêu Hoằng đã biết mọi thứ quý giá nhất đều ở trong tàu San Hô, mà trùng Thác Lý có thể kéo dài sinh mệnh, tự hiên là bảo vật trong bảo vật.
Ở bên trong 2 cái kho hàng tàu San Hô đã chứa đầy vô số tài liệu quý, chỉ riêng Ngự linh thủy cũng có tới 5 viên, ngoài ra còn có tài liệu vô giá đếm không hết.
Trong 3 ngày này, binh lính Cao Tương hy sinh trong đại khe sâu Kham Ba Lạp đã lên tới 9000 người, bị thương cũng 5000,2 cái sư đoàn coi như đổ bỏ trong này.
Chỉ là, ở phòng điều khiển, Bạch Hàn lại không có vẻ gì là đau thương, ngược lại rất mừng rỡ, lúc này đang cầm danh sách tài liệu báo cáo với Dịch Phong
Còn Dịch Phong Mạch ngồi trên ghế dựa xa hoa, nghe những tên tài liệu truyền vào tai, sắc mặt âm trầm dần dần toát ra vẻ vui mừng. Nhất là nghe được lại bắt được trùng Thác Lý, thứ này đưa đến chỗ Trương Thượng Quân, tuyệt đối là bảo vật quan trọng nhất.
- Tốt lắm, lần này, ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc.
Đợi Bạch Hàn đọc xong danh sách tài liệu, ánh mắt Dịch Phong Mạch sáng ngời lên tiếng khen ngợi, thực ra
Bạch Hàn có làm gì chứ? Chỉ ngồi trong phòng nghi đếm tài liệu mà thôi, chưa từng hỏi tới binh lính Cao Tương bỏ mình.
- Dịch Phong Mạch chủ soái quá khen, đây là nhờ chỉ dẫn anh minh của ngài. Quả nhiên là ngài suy đoán như thần, bên trong đại khe sâu Kham Ba Lạp này tràn đầy đồ tốt.
Bạch Hàn mặt cười tươi không ngừng nịnh bợ.
Dịch Phong Mạch chỉ cười nhạt với những lời này, nói tiếp:
- Nếu đã thế, vậy ngươi lập tức quay về, không cần dây dưa nữa.
Nói xong, Dịch Phong Mạch cũng tắt liên lạc.
Nhìn hình ảnh Dịch Phong Mạch biến mất, trên mặt Bạch Hàn vẫn đầy hưng phấn, ra lệnh:
- Hạ lệnh xuống, tất cả binh lính lập tức rúthạm vận chuyển. 10 phút sau, quay về.
Theo mệnh lệnh của Bạch Hàn, binh lính Cao Tương bắt đầu đẩy các loại dụng cụ trở về hạm vận chuyển, bắt đầu thu hồi dây kéo.
Ẩn nấp trên sườn núi, Tiêu Hoằng cũng thấy được điều này, đồng thời từng là Tướng quân Gia Đô Đế Quốc, Tiêu Hoằng càng hiểu được lúc này chính là thời điểm tính cảnh giác của binh lính kém cỏi nhất.
- Nhớ kỹ, tranh thủ nháy mắt xử lý máy phát tín hiệu trên hạm vận chuyển. Tất cả đội quân tù nhân nghe lệnh, xông lên!
Tiêu Hoằng dùng Ma Văn liên lạc dặn dò, lập tức lao xuống núi, bắn ra Hàn băng vạn năm dài hơn 5m về phía máy phát tín hiệu trên tàu San Hô.
Các thành viên đội quân tù nhân cũng lao ra, lập tức tấn công máy phát tín hiệu trên hạm vận chuyển.
Ầm! Ầm! Ầm ầm ầm...
Chỉ trong nháy mắt, ở phần đinh các hạm vận chuyển xếp hàng trên khe sâu đồng loạt bùng lên những đoàn ánh sáng chói lọi, khoảng khắc chiếu sáng mặt đất u ám.
Ngay sau đó, đội quân tù nhân khởi động Chiến Văn Toàn Oa, bàn tay vừa nhấc lên, vô số vòng xoáy năng lượng xé tan xác những binh lính Cao Tương không hề có chuẩn bị xung quanh hạm vận chuyển.
Chỉ trong 1 giây, mấy ngàn binh lính Cao Tương ngã xuống trong đánh lén, thậm chí không kịp hét một tiếng, chỉ có tiếng xương cốt vỡ vụn, thân hạm bị xé mạnh phát ra tiếng “răng rắc”.
Đợi khi những binh lính Cao Tương phản ứng lại, nghênh đón là vô số đạo chùm tia sáng, trực tiếp chọc thủng, cắt nhỏ bọn họ.
Từ khoảng khắc đội quân tù nhân phát động tấn công, cho đến 10 giây sau, binh lính Cao Tương còn sót lại cũng bị giết gần hết.
Ngay sát sau đó, đội quân tù nhân dùng Ma Văn súc lực công kích, phá hủy động cơ trên hạm vận chuyển, khiến nó không thể nào chạy trốn được nữa.
Ở trong phòng điều khiển tàu San Hô, lúc này Bạch Hàn đang ngồi yên trên ghế chính, ánh mắt đầy kinh ngạc, đối mặt với tiếng nổ đột ngột, Bạch Hàn lại trở nên ngỡ ngàng. Nên biết, chỗ này là vòng cực Bắc, cách xa Thiên Tế Tinh, hơn nữa trước đó đã có tuần tra kiểm soát, bọn họ hành động rất bí ân, xác định 100% là không có tiết lộ tình báo.
Như thế thì tiếng nổ vừa nãy, lại là cái gì?
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Hàn hỏi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng tiếp sau đó, Bạch Hàn liền ngây người tại chỗ.
Ở bên ngoài cửa sổ, một loạt bóng trắng xuất hiện cách hắn không tới l0m, những mặt nạ đầu lâu dưới bóng đêm càng thêm quỷ dị âm sâm.
Mọi chuyện quá đột nhiên, từ khi xảy ra đến giờ, mới chỉ 10 giây mà thôi.
- Cái...
Bạch Hàn chỉ mới hô lên một tiếng, liền có thứ gì màu đỏ và xanh đậm đan vào nhau bổ lên cửa sổ trước mặt hắn.
Ầm!
Sau tiếng nổ đinh tai nhức óc, vách tường hợp kim một bên phòng điều khiển đã bị đánh thủng, tạo thành lỗ thủng lớn đến l0m.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng hai tay cầm cự kiếm mỏ neo, đeo mặt nạ đầu lâu, đã tới cách Bạch Hàn không đến 5m.
- Ngươi, rốt cuộc là...
Không đợi Bạch Hàn nói hết câu, Tiêu Hoằng không muốn lôi thôi với hắn, mở rộng Ma Dực như lời đáp trả. Bước nhanh lao tới trước, dùng sức nắm cự kiếm mỏ neo chém thẳng về phía Bạch Hàn, vừa gặp là lập tức chém giết, bây giờ Tiêu Hoằng chỉ muốn lấy đồ, không cần người.
Thấy cảnh này, ánh mắt Bạch Hàn trở nên hoảng hốt, nhưng vẫn miễn cưỡng mờ túi Ma Văn lấy ra Ma Văn phòng hộ, mở ra chuẩn bị cản trở một đòn của Tiêu Hoằng!
Nhưng Bạch Hàn có mơ cũng không ngờ, cự kiểm mỏ neo vừa mới va chạm vào màng phòng hộ của hắn, màng phòng hộ trực tiếp vỡ nát, còn bùng nổ dữ dội.