Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng một
đường chạy như điên, đã lại lần nữa đi tới trên một mảnh băng nguyên
rộng lớn, một thân áo trắng dưới bóng đêm, mặc dù chạy như điên nhưng
cũng rất khó bị phát hiện.
Lúc này tất cả mỗi người đều đang dùng toàn lực đi về phía Hàn Thương Quận.
Trên đường chạy trốn, vừa chạy Tiêu Hoằng vừa chậm rãi lấy từ trong khe
hở áo giáp ra một cuốn sổ nhỏ, trên bề mặt chính là một tấm bản đồ giản
dị về vòng cực Bắc và Hàn Thương Quận.
Hắn đơn giản xác định phương hướng và tính toán thời gian một chút.
Dựa theo tốc độ hiện tại này, đại khái còn cần bảy tới tám tiếng mới có
thể chạy về đến Thiên Tế Tỉnh, mà căn cứ không quân của Cao Tương Chân
Nghĩa Quốc tại vài châu gần đây lại chỉ cần dùng hơn ba tiếng đồng hồ là có thể truy kích tới được rồi.
Nói cách khác, Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân sẽ có bốn tiếng đồng hồ
chịu Ma Văn chiến đấu cơ điên cuồng oanh tạc, hiển nhiên, đây cũng không phải là điều mà Tiêu Hoằng hy vọng nhìn thấy.
Mở ra khe nứt không gian ư, dưới mặt đất gần đây thì có vô số Ma Văn quấy nhiễu khí, căn bản là không thể làm được.
Hơi trầm tư một lát, vẻ mặt Tiêu Hoằng bỗng nhiên hơi động, dường như nghĩ tới cái gì đó.
- Tất cả thành viên đội quân tù nhân tranh thủ trong vòng ba giờ, tiến vào bên trong dãy núi Ngạc Tuyết.
Tiêu Hoằng ra lệnh.
Đồng thời hắn còn lập tức sử dụng Ma Văn thông tin, dùng phương thức siêu mã hóa để phát ra một tin tức cho Mã Di.
Bốn tiếng sau, lúc này đã là sáng sớm, tại đường chân trời đã có thể
nhìn thấy một tia nắng lấp lánh, chỉ có điều mặt đất vẫn là một mảnh hôn ám.
Đồng thời, trên bầu trời đã có vô số Ma Văn chiến đấu cơ được tụ tập từ
vài châu gần Bắc Cực đại lục tới đây, bắt đầu không ngừng bay dọc theo
tuyến đường từ vòng cực Bắc tới Thiên Tế Tỉnh, tìm kiếm tung tích của
đội quân tù nhân đang chạy trốn kia.
Số lượng Ma Văn chiến đấu cơ được vận dụng cao tới hơn năm trăm chiếc,
mang theo khí thế cuồn cuộn, tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm, chỉ cần
một khi phát hiện tung tích của đội quân tù nhân thì sẽ lập tức tụ tập
lại, sau đó bắt đầu điên cuồng bắn phá.
Cho dù không dội bom chết Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân, thì cũng muốn lột xuống một lớp da trên người bọn họ.
Nhưng một giờ trôi qua, chuyện quỷ dị lại lần nữa phát sinh, từ Thiên Tế Tỉnh đến vòng cực Bắc, vậy mà lại không có chút bóng dáng nào của đội
quân tù nhân. Ngay cả một sợi lông cũng không tìm thấy.
Dịch Phong Mạch ngồi trong thư phòng, thông qua màn hình nhìn thấy Ma
Văn chiến đấu cơ trên bầu trời đang giống như đám ruồi bọ không đầu,
không ngừng bay quanh, trong khi đó bóng dáng của đội quân tù nhân vẫn
không thấy đâu. Trong vẻ mặt âm trầm của hắn lại toát ra vẻ hận ý.
Trợ thủ đứng một bên, thấy Dịch Phong Mạch như vậy, thì lại không cả dám thở mạnh, chỉ biết bưng khay đồ ăn, đứng bên cạnh Dịch Phong Mạch.
- Đội quân tù nhân không trốn thoát được đâu, tiếp tục tìm kiếm cho ta,
mỗi một ngõ ngách cũng không được buông tha. Đồng thời điều động tất cả
binh sĩ tại Bắc Cực đại lục, tiến hành phong tỏa khu vực giữa Bắc Cực
đại lục và Thiên Tế Tỉnh!
Dịch Phong Mạch ra lệnh cho Khang Vĩnh.
Ngay khi Dịch Phong Mạch dùng giọng nói âm trầm này để ra mệnh lệnh, thì 100 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đã dùng tốc độ cao bay tới gần khu vực
giáp ranh giữa Thiên Tế Tỉnh và Bắc Cực đại lục.
Nhưng đúng lúc này, phi công Cao Tương và Dịch Phong Mạch lại lần lượt
phát hiện ra, thành viên “Đội quân tù nhân” mặt áo trắng, mang theo mặt
nạ bộ xương khô, đang đứng trên đỉnh núi của Hàn Thương Quận, vẫy tay về phía Ma Văn chiến đấu cơ, có vẻ vô cùng khiêu khích.
- Tại sao lại như vậy?
Dịch Phong Mạch ở trong thư phòng, thấy trong màn hình có 500 thành viên đội quân tù nhân mặc áo trắng, mang theo mặt nạ bộ xương khô, không
kiềm được kinh ngạc thốt lên.
Dựa theo Dịch Phong Mạch suy đoán, dựa theo tốc độ di chuyển của đội
quân tù nhân, cho dù là toàn lực tiến lên thì cũng cần phải dùng ít nhất là bốn tiếng đồng hồ mới quay về Thiên Tế Tỉnh được thì mới đúng, tại
sao chúng lại có thể xuất hiện tại khu biên giới của Hàn Thương Quận
được, hành động này làm cho người ta có cảm giác, dường như bọn họ đang
hân hoan chúc mừng khi thành công quay về được khu vực an toàn vậy.
- Điều này là không có khả năng, không có khả năng!
Dịch Phong Mạch trực tiếp cầm lên một quyển sách bên cạnh, đập mạnh xuống đất.
Trợ thủ đang bưng đồ ăn, không kiềm không run lên.
Lần này đúng là một nhục nhã không thể chối cãi được, nhất là trong màn
hình lại hiện lên cảnh tượng các thành viên đội quân tù nhân đang bày ra vô số tư thế khiêu khích, dường như là đang trào phúng Dịch Phong Mạch, chỉ thiếu dựng thẳng ngón giữa lên nữa thôi.
Trái lại phi công Cao Tương trên bầu trời, nhìn thấy đội quân tù nhân
khiêu khích như vậy, trong lòng hận tới mức ngứa răng, lập tức liên tiếp bắn ra các loạt Ma Văn phi đạn về phía đội quân tù nhân trên đỉnh núi.
Chỉ là ngay khi Ma Văn phi đạn vừa mới tiến vào trong Cáp Thụy Sâm phong ấn, thì Ma Văn phi đạn đã lập tức hóa thành bột phấn ngay trên không
trung, bay lả tả trong đám sương mù mờ nhạt.
Một khi bước vào Thiên Tế Tỉnh, Ma Văn phi đạn, Ma Văn chiến đấu cơ đều không có hiệu quả.
Đại khái chỉ sau một phút đồng hồ, “đội quân tù nhân” trên đỉnh núi
thượng đã cùng nhau đi xuống, tiến vào trong Căn cứ quân sự loại nhỏ
dưới chân núi, hoàn toàn biến mất trong mắt Dịch Phong Mạch.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Dịch Phong Mạch chỉ cảm thấy trước mắt tối
sầm, toàn thân dựa vào ghế, trong lòng ngoài tức giận thì chính là không cam lòng.
Hiện tại hắn có nghĩ nát óc thì cũng không thể hiểu được, Tiêu Hoằng rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì mà có thể dễ dàng chạy thoát được như vậy.
Dịch Phong Mạch không kiềm được hung hăng vỗ vỗ lên mặt mấy cái, sau đó
thở dài một hơi, hiện tại Dịch Phong Mạch đã cảm nhận được, tên Tiêu
Hoằng trước kia không quá được chú ý, lúc này đã trở thành mối họa lớn
của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, không thể chối bỏ được.
Chỉ có điều, lúc này thì Dịch Phong Mạch tuyệt đối không nghĩ, ngay sau
khi đội quân tù nhân trên núi tiến trong binh doanh, thì đã đều cởi áo
khoác màu trắng trên người và mặt nạ ra, lộ ra khuôn mặt vốn có, căn bản không phải là Tiêu Hoằng và thành viên đội quân tù nhân, mà chỉ là vài
tên binh sĩ Phong Cốc đáng tin cậy mà Mã Di tìm tới, dựa theo tin tức
của Tiêu Hoằng để đóng giả mà thôi.
Đảo mắt, hai giờ trôi qua, sắc trời đã sáng rõ, Tiêu Hoằng cùng với đội
quân tù nhân đang tránh né trong dãy núi Ngạc Tuyết mới đào lớp tuyết
đọng trong hố sâu để đi
ra, sau đó không ngừn hoạt động thân thể, không
thể phủ nhận, ở trong cái hố đầy tuyết tạm thời đào ra kia thật sự là
rất khổ sở.
Đồng thời trên bầu trời, đợt Ma Văn chiến đấu cơ cuối cùng cũng đã hoàn toàn phẫn nộ mà rời đi.
Tiêu Hoằng đứng trên sườn núi, nhìn Ma Văn chiến đấu cơ từ từ biến mất
tại đường chân trời, trên mặt không kiềm được hiện lên một nụ cười nhạt, sau đó phân phó đội quân tù nhân:
- Mọi người kiểm tra vật phẩm trên người, xác định không quên gì nữa rồi xuất phát!
Ngay sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh, các thành viên đội quân tù nhân đã lại
lần nữa khởi động Dực Văn hoặc Lưu Văn, lập tức lao về phía Thiên Tế
Tỉnh.
Giữa Thiên Tế Tỉnh và Bắc Cực đại lục, trong tuyến phong tỏa mà Quân
đoàn Bắc Cực lập ra, hơn ba ngàn binh sĩ Cao Tương đang đứng trên băng
nguyên có nhiệt độ dưới âm ba mươi độ được vài giờ rồi, toàn thân đã
lạnh tới mức sắp đông cứng lại.
Lúc này nhận được lệnh rút quân của Khang Vĩnh, các binh sĩ Quân đoàn
Bắc Cực lập tức bỏ các tấm thép hợp kim dùng để phòng ngự vào trong Ma
Văn tuyết xe, đồng thời chuẩn bị đi lên Ma Văn tuyết xe mà rời đi.
Nhưng ngay khi binh sĩ Quân đoàn Bắc Cực đang thu dọn tuyến phong tỏa,
thì bọn họ lại bỗng nhiên nhìn thấy phía bắc có một số bóng người màu
trắng xuất hiện, đồng thời bày ra đội hình chữ “nhất”, lao tới phía các
binh sĩ Cao Tương của Quân đoàn Bắc Cực này.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủn, bóng dáng của đội quân tù nhân đã xuất hiện trước mắt các binh sĩ của Quân đoàn Bắc Cực.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng dẫn dắt đội quân tù nhân từ vòng cực Bắc giết tới
đây, tất cả binh sĩ Quân đoàn Bắc Cực trực tiếp ngẩn ra, vừa rồi bọn họ
mới nhận được tin tức là đội quân tù nhân đã rút về tới Thiên Tế Tỉnh
rồi, có tiếp tục phong tỏa cũng chỉ là vô nghĩa, bởi vậy mới chuẩn bị
rút quân khỏi đây.
Nhưng đội quân tù nhân lại một lần nữa từ vòng cực Bắc giết tới đây, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dịch Phong Mạch ở trong thư phòng, vốn đang định tắt Ma Văn thông tin để chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, chỉ có điều, ngay khi hắn vừa mới
vươn tay nắm lấy Ma Văn thông tin, thì lại khiếp sợ phát hiện ra, đội
quân tù nhân đang từ phía vòng cực Bắc mà giết tới tuyến phong tỏa của
Quân đoàn Bắc Cực mới được thu dọn một nửa kia!
Gần như vừa thấy hình ảnh này, Dịch Phong Mạch thấy đầu óc như muốn nổ tung lên, cổ họng như nghẹn lại!
Giờ khắc này, Dịch Phong Mạch dường như đã lờ mờ hiểu được, “đội quân tù nhân” trên đỉnh núi tại Hàn Thương Quận kia chỉ là giả mạo, mục đích
chính là tung tin giả làm nhiễu loạn phán đoán của Dịch Phong Mạch hắn
mà thôi.
Bởi vì tài liệu quý báu bị cướp sạch không còn, Dịch Phong Mạch lại đang rất tức giận, nên mới trực tiếp bị Tiêu Hoằng lừa gạt một lần nữa, vô
cùng nhục nhã.
Cùng lúc đó, trong màn hình, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, đội quân tù
nhân đã dàn hàng ngang, giết tới gần Quân đoàn Bắc Cực, đồng thời bọn họ cũng đều rút Minh Cốt Ma Văn Đao bên hông ra.
Phốc, phốc, phốc...
Nhanh như một tia chớp, đội quân tù nhân đã vung Ma Văn Đao, chém giết
đám binh sĩ Cao Tương có cấp bậc Ngự lực thấp hơn so với bọn hắn tận mấy bậc đang đứng trước mặt này, ví trí hạ đao đều là yết hầu của binh sĩ
Quân đoàn Bắc Cực, máu tưới văng ra trong không khí lạnh như băng, trực
tiếp hình thành từng màn sương máu ghê người.
Sau đó bọn họ lại khởi động Chiến Văn, bắn ra các năng lượng thể hình
thù kỳ quái về phía các binh sĩ Quân đoàn Bắc Cực ở phía xa.
Chỉ sau một lượt tấn công, binh sĩ Quân đoàn Bắc Cực với thực lực kém quá xa đã tổn thất gần như không còn nữa.
Mười giây đồng hồ sau, đội quân tù nhân đã xuyên qua tuyến phong tỏa của Quân đoàn Bắc Cực, nghênh ngang mà đi, lưu lại cho Dịch Phong Mạch từng dãy thi thể ngang dọc trên mặt tuyết trắng, cùng với vô số vết máu đỏ
sậm loang lổ.
Đội quân tù nhân dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hoằng, lúc này đã giống như
quỷ mỵ, nhanh như tia chớp, những sư đoàn bình thường thì căn bản đừng
nghĩ tới việc ngăn cản được bọn họ giết chóc.
Nhìn thấy cảnh này, Dịch Phong Mạch chỉ cảm thấy trước mắt có chút
choáng váng, hơi đứng lên, không kiềm được lảo đảo, giống như trong lòng nghẹn một hơi, nhưng lại không thể phát tiết được.
- Ma Văn chiến đấu cơ vừa mới rời đi, hiện tại đang ở đâu? Ra lệnh cho bọn hắn, nhanh chóng quay về, bắn chết Tiêu Hoằng cho ta!
Dịch Phong Mạch thất thố ra lệnh cho Khang Vĩnh.
Lúc này thì Khang Vĩnh cũng thấy được sức chiến đấu đáng sợ của đội quân tù nhân chân chính, cùng với hình ảnh nghênh ngang xuyên qua tuyến
phong tỏa, trong mắt đang tràn ngập vẻ khiếp sợ và kinh ngạc.
- Báo cáo chủ soái, vừa mới trải qua sáu tiếng bay không ngừng nghỉ, Ngự lực trong cơ thể phi công đã không còn lại mấy, đã không thể quay vòng
lại để tấn công đội quân tù nhân được nữa!
Khang Vĩnh chau mày, cực kỳ bất đắc dĩ báo cáo.