Cửa hàng Ma Văn Phí cổ hiện giờ gần như đã xem như cửa hàng Ma Văn khổng lồ nhất của Phí cổ Thành cùng với Thiên Tế Tinh, tài liệu thu thập được từ Lý Hải Quận, gần như có hơn phân nửa đều đưa tới đây, sau đó chuyển đến các địa phương khác ở Thiên Tế Tinh tiêu thụ.
Mà cửa hàng Ma Văn Phí cổ cũng sẽ từ các địa phương khác của Thiên Tế Tinh thu mua trở về một số lớn tài liệu, để tiêu thụ bên trong Lý Hải Quận.
Xa xa nhìn lại, toàn bộ cửa hàng Ma Văn Phí cổ, so với lúc Tiêu Hoằng mới tới đã xây dựng thêm không biết bao nhiêu lần.
Xa xa nhìn lại, cửa hàng Ma Văn Phí cổ ở ngoại ô phía nam Phí cổ Thành, làm cho người ta có cảm giác giống như một tòa thành trong thành, trùng trùng một mảng lớn kiến trúc hợp kim cao cao gọi chung hình tam giác, chiều cao không đồng nhất, phân bố xen vào nhau phía trên bình nguyên.
Xe linh thú đủ loại kiểu dáng, cùng với đám người lui tới nối liền không dứt, tiếng rao bán hàng không ngớt bên tai.
Nhất là đêm trước Nguyên Thánh Tiết này lại náo nhiệt phi thường.
Đi vào bên trong cửa hàng Ma Văn Phí cổ, Tiêu Hoằng và Phất Lạc mỗi người cầm một tờ danh mục, bắt đầu đi mua sắm.
Ngay lúc Tiêu Hoằng đội cái mũ nối liền áo màu đen cực lớn đang chọn hàng mua sắm, bỗng nhiên Tiêu Hoằng nghe được trên bầu trời truyền đến vài tiếng rồng kêu, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy bảy con Xích Dực Long đang chậm rãi hạ cánh phía trên quảng trường của cửa hàng Ma Văn Phí Cô.
Phía trên mỗi một cái móng vuốt rồng đều xách theo một cái hộp gỗ, ngồi phía trên lưng rồng, chính là từng gã thành viên Long Kỵ Sĩ mặc áo giáp siêu hợp kim Vi Mễ.
Một màn như thế, dường như tỏ rõ quân đoàn Long Kỵ Sĩ đã cơ bản bắt đầu thành hình. Tối thiểu có thể đi tới đi lui giữa Lý Hải Quận và Phong Cốc Quận, tiến hành trao đổi hàng hóa qua lại tương ứng.
Điều này không thể nghi ngờ là một điềm tốt, biểu thị lực lượng không trung của Thiên Tế Tinh cũng bắt đầu từng chút từng chút một hình thành.
Tiêu Hoằng thấy vậy cũng không có biểu hiện gì quá nhiều, bắt đầu tiếp tục cúi đầu nhìn danh mục tài liệu trong tay.
Ngược lại ở dưới lầu, giờ phút này đã náo nhiệt phi thương, nam nữ già trẻ đủ loại người, đều vây quanh ở bốn phía Long Kỵ Sĩ và Xích Dực Long, không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới.
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật hệ rồng biết nghe lời, nhu thuận như thế, cứ như vậy hơi cúi đầu đứng ở bên cạnh Long Kỵ Sĩ.
Về phần nhân viên công tác của cửa hàng Ma Văn Phí cổ, thì đang kiểm tra thương phẩm được Long Kỵ Sĩ vận chuyển tới, sau đó giao cho Long Kỵ Sĩ trữ kim văn được Lý Hải Quận chế tạo và phát hành.
Đại khái chỉ dừng lại ở trong này thời gian chừng hai mươi mấy phút, bảy Long Kỵ sĩ có thể nói có tố chất huấn luyện, lại một lần nữa nhảy vọt lên phía trên lưng rồng. Tay cầm tuyến truyền dẫn Ngự lực giống như dây cương ngựa, nối với Khí Cụ Khống Chế Linh Thú trên trán Xích Dực Long, thông qua điều động Ngự lực chỉ thấy Xích Dực Long, lại lần nữa phát ra một tiếng ngâm dài, rồi giương hai cánh, bay lên trời.
Chỉ để lại trên mặt đất người Lạc Đan Luân xem náo nhiệt.
Trái lại Tiêu Hoằng cũng không có chút để ý, chỉ lo mua sắm tài liệu toàn bộ cho vào một túi chứa hàng lớn, rồi vô cùng hạ thấp đi ra cửa hàng Ma Văn. Ở bên trong một chỗ tòa lầu hội hợp với Phất Lạc. Tiêu Hoằng liền xách theo hai cái túi chứa đầy tài liệu, theo Phất Lạc mở ra khe nứt không gian, quay về lại nơi tu luyện.
Sửa sang lại tài liệu trong tay xong, Tiêu Hoằng liền lại một lần nữa từ bên trong túi hành trang lấy ra thiết kế đồ họa đã điều chỉnh, xem lại tỉ mỉ một lần.
Lần này Tiêu Hoằng muốn chế tác hai cái Ma Văn: Một loại là Ma Văn không gian một cái khác là Chiến Văn có thể phát huy ra lực lượng không gian.
Việc này đối với Tiêu Hoằng mà nói, đúng là một lần khiêu chiến không thể chối cãi, bởi vì tuy rằng hiện tại Tiêu Hoằng đã có được lực lượng không gian, nhưng vô cùng mong manh, hơn nữa nếu muốn điều động thành thạo, cũng cần tập luyện rất nhiều mới được.
Tỉ mỉ nhìn xem lại một lần chế tạo của Ma Văn không gian, Tiêu Hoằng liền soạn ra từng món từng món tài liệu cần thiết.
Trong đó tài liệu chính của Ma Văn không gian là một loại tài liệu tên là Linh không thạch. Loại tài liệu này quý báu dị thường, trình độ quý báu của nó không thua gì Ngự linh thủy. Nói đúng ra, cho dù thành tựu Đại Ngự Sư cũng không nhất định có thể mua được Ngự linh thủy rất tốt.
Mà khối tài liệu trong tay Tiêu Hoằng này, cũng không phải là mua về, mà là một trong tài liệu quý báu chặn lấy được từ vùng cực Bắc nơi đó.
Nhìn xem Linh không thạch trong tay, ước chừng lớn bằng cỡ quả trừng ngỗng, giống như một khối thuý ngọc trong sáng, chỉ khác là bên trong lưu chuyển dao động năng lượng màu tím nhạt. Kích cỡ lớn như vậy, có thể nói rất ít gặp, mà một khối lớn như vậy cũng đủ cho Tiêu Hoằng dùng được bốn năm lần.
Chỉ quan sát trong chốc lát, Tiêu Hoằng liền mặt không đổi sắc, lấy ra Tái thạch thật cẩn thận từ phía trên Linh không thạch bằng cỡ trừng ngỗng kia, cắt ra một miếng, sau đó bắt đầu sử dụng công cụ đặc thù tán nát thành cát thô, mà không phải là bột phấn, bởi vì một khi trộn thành Ma Văn, lực lượng chạy bên trong cũng sẽ hoàn toàn bị hỏng đi.
Chứa cát mịn vào trong một cái lọ thủy tinh đậy kín, quan sát một chút, xác định lớn nhỏ bằng cỡ thích hợp, Tiêu Hoằng liền mang tới một khối Tái thạch Hắc luyện mài thành hình cầu, sau đó đánh bóng.
Tiếp theo sau là phối chế Ma Văn dịch.
Ước chừng trải qua thời gian một giờ, khi Tiêu Hoằng cho cát Linh không thạch vào một lọ Ma Văn dịch màu đen, trong nháy mắt, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy, cả lọ Ma Văn dịch trong nháy mắt liền sôi trào sùng sục, chỗ khu vực miệng lọ thậm chí có thể nhìn thày không gian ẩn ẩn phát ra một chút vặn vẹo, mà “sôi trào” như vậy ước chừng kéo dài mười mấy phút mới chấm dứt.
Tiếp theo Tiêu Hoằng cho vào trong một lọ Ma Văn dịch một ít Ma đã trộn thành đậm đặc, nó có thể dẫn tới tác dụng đó chính là cường hóa.
Phối chế toàn bộ Ma Văn dịch hoàn thành, Tiêu Hoằng mới lấy ra cấp Hồn, bắt đầu tạo hình Ma Văn chi chít trên Hắc luyện thạch, hầu hết đều mảnh như sợi tóc, chỉ có mấy đường hơi thô to một ít, nơi đó là để gắn vào Ma Văn dịch cát Linh
không thạch.
Thẳng đến thời gian tới buổi chiều, một cái Ma Văn không gian mặt cầu mới tinh được Tiêu Hoằng chế tạo hoàn thành.
Cầm Ma Văn không gian trong lòng bàn tay, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy trên cả khối Hắc luyện thạch đen nhánh, trừ Để văn tản ra hào quang có màu lam sâm mờ nhạt, các văn lộ khác thuần một sắc đều là đen như mực, nhìn thoáng qua hoàn toàn không thấy có chút văn lộ ở mặt trên đó.
Tỉ mỉ quan sát Ma Văn không gian một lát sau, Tiêu Hoằng liền khởi động, trong nháy mắt một lực lượng kỳ dị liền hình thành trên cánh tay Tiêu Hoằng.
Hơi điều chỉnh một chút tâm tính, Tiêu Hoằng đứng lên, chậm rãi dang hai tay nhắm ngay phía trước, trong nháy mắt phía trước bàn tay Tiêu Hoằng, không gian đã bắt đầu vặn vẹo, tuy nhiên cũng chỉ như thế không hơn không kém.
Đồng thời theo đó hắn còn có một loại cảm giác không đủ sức, giống như đứa trẻ tập đi, lại giống như chân cuộn tròn một đêm bị tê, chợt rời giường tiếp xúc với mặt đất, không đủ sức mà lại không ngừng sử dụng.
Ước chừng trôi qua hơn nửa ngày, trên đầu Tiêu Hoằng đều đã toát đầy mồ hôi, chỗ không gian vặn vẹo trên bàn tay mới kéo dài ra một chút xíu như vậy.
- Không được rồi!
Tiêu Hoằng lẩm bẩm tự nói, rồi ngừng khởi động Ma Văn không gian, đặt mông ngồi phịch trên chiếc ghế.
So với những Ngự Hồn lão quái kia đối với lực lượng không gian có thể sử dụng theo ý mình, Tiêu Hoằng không muốn kém quá xa. Đồng dạng, lần này, Tiêu Hoằng cũng có luyện tập, mà Tiêu Hoằng biết rõ rằng, nếu không thể nắm giữ lực lượng không gian này, như vậy chính mình tính toán chế tạo Chiến Văn của Đại Ngự Sư cấp ba, cùng đừng nghĩ có thể khôi động theo ý mình.
Đúng lúc này, một gã thủ vệ quân vương điện chậm rãi đi đến, là một nam nhân qua tuổi ba mươi, có một chòm râu nhỏ, trên người mặc khôi giáp màu bạc, phía sau khoác áo choàng màu xanh da trời.
Với người này, Tiêu Hoằng vẫn là khá quen thuộc, là người mỗi ngày mang cơm tới cho Tiêu Hoằng, hắn tên là Quan Gian Thường, là một Tiểu đội trưởng của thủ vệ quân vương điện, Trưởng quan nắm trong tay mấy trăm tên thủ vệ quân vương điện, hiện giờ phụ trách an toàn tuyệt đối cho Tiêu Hoằng trong thời gian tu luyện.
- Quan đội trưởng! Gần đây xem ra sắc mặt rất tiều tụy, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Thấy Quan Gian Thường rón rén đi tới đặt mâm cơm trên bàn gỗ, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
- Bẩm vương tử đại nhân! Thực không dám giấu giếm, đứa con gái nhỏ của ta, thời gian gần đây bị sốt cao không hết, vốn trước đây ta tưởng là cảm mạo, nhưng tìm tới mấy Dược sư, sốt cao thủy chung không hết!
Quan Gian Thường rốt cục nói ra tình hình thực tế, kỳ thật khi đi tới đây hắn đã nghĩ cầu cứu Tiêu Hoằng, nhưng vẫn không dám mở miệng, Tiêu Hoằng là ai chứ? Vương tử, dưới một người trên vạn người, thậm chí thực rất có thể bất cứ lúc nào sẽ trở thành thủ lĩnh của Lạc Đan Luân, mà hắn thì sao? Chỉ là một tên đội trưởng nho nhỏ.
- Hả? Bệnh trạng gì?
Sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Hoằng lập tức trở nên nghiêm túc lên, nhẹ giọng hỏi.
- Bệnh chứng rõ rệt nhất chính là sốt cao, ho khan, mấy ngày nay trong miệng có bọt mép!
Quan Gian Thường đáp lại chi tiết.
- Đi! Dẫn ta đi nhìn xem!
Tiêu Hoằng nghe nói như thế, chậm rãi đứng lên, không chút do dự nói với Quan Gian Thường.
- Cái này... Vương tử đại nhân ngài tự mình đi? Cái này... Không hay lắm! Không bằng để ta mang đứa nhỏ lại đây đi!
Quan Gian Thường nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, ít nhiều có chút được sủng ái mà lo sợ.
- Có cái gì không được chứ? Ra ngoài vương điện cởi quân trang ra, ta không phải vương tử, ngươi không phải binh sĩ, chính là băng hữu, như thế nào?
Tiêu Hoằng phi thường rõ ràng đơn giản nói tóm tắt.
Trái lại Quan Gian Thường thấy Tiêu Hoằng sảng khoái như thế, cùng với vẻ nhu hòa thân thiết kia, hắn thật sự có chút không biết làm sao.
- Loại sốt cao này là không thể kéo dài được, mau đi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền lấy các thứ trên bàn viết cho vào bên trong khe nứt không gian, sau đó vỗ vỗ vai Quan Gian Thường, rồi đi thẳng ra ngoài. Lúc này Quan Gian Thường chỉ biết đi theo phía sau Tiêu Hoằng, trên mặt đầy cảm kích.
Đi ra ngoài vương điện, bởi vì cách cũng không xa lắm, Tiêu Hoằng và Quan Gian Thường liền leo lên một chiếc xe ngựa chạy thẳng tới hướng nhà của Quan Gian Thường.
Lúc này Tiêu Hoằng ngồi trên xe ngựa nhìn xuyên qua cửa sổ quan sát cảnh vật hai bên. Đây cũng là lần đầu tiên với tư thái bình dân, lãnh hội cảnh đẹp của Tử La Lan Thành.
Làn gió nhẹ phất qua mang theo hơi bùn đất mờ nhạt của Tử La Lan Thành và âm thanh chuông gió dễ nghe truyền khắp bốn phía.
Đại khái chỉ qua mười mấy phút đi đường, Tiêu Hoằng và Quan Gian Thường liền đi tới trước cửa nhà Quan Gian Thường, thoạt nhìn gian nhà đá cất theo quy định, phía trước còn có một cái sân nhỏ rất khác biệt.
- Vương tử điện hạ! Mời vào trong!
Đi xuống xe ngựa, Quan Gian Thường liền vô cùng cung kính, làm một thế tay “mời” Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều khách sáo, liền nhấc chân đi vào nhà của Quan Gian Thường.