- Tiêu Hoằng kia rốt cuộc là quái thai gì vậy, hắn đúng thật là Cáp Thụy Sâm chuyển thế hay sao?
Hoắc Nhiên không kiềm được thốt lên.
Không chỉ là Hoắc Nhiên, ngay cả Dịch Phong Mạch đứng sau đám binh sĩ
Kính Hiến Châu, nhìn các quầng lửa hình thành trên bầu trời, ánh mắt
cũng có chút trợn lên.
Sau lưng lại cảm thấy lạnh toát, giờ khắc này, Dịch Phong Mạch dường như đã rõ ràng, Tiêu Hoằng rốt cuộc từ chỗ nào mà xâm nhập vào Phấn Tiến
Thị, đánh chết thống trị giả cao nhất của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đó
chính là Lý Tư Giai Nội Hải.
Nhưng mà Dịch Phong Mạch có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thiên Tế Tỉnh
lại có một ngày dùng Ma Văn phi đạn để chống cự lại Ma Văn chiến đấu cơ
của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, điều này có vẻ rất không chân thực.
Nên biết rằng, dưới Cáp Thụy Sâm phong ấn, làm sao có thể tiến hành chế tạo Ma Văn cơ giới được!
Càng làm cho Dịch Phong Mạch thấy lạnh lẽo chính là, nếu Tiêu Hoằng thật sự từ Lý Tư Giai Nội Hải mà giết tới nơi này, như vậy thì đã chứng minh một điều, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc còn chưa thể chinh phục được Lý Tư
Giai Nội Hải, nhưng mà lại bị một địa phương cực kỳ lạc hậu là Thiên Tế
Tỉnh kia chinh phục trước rồi.
- Ta cũng không tin thứ quỷ quái này, ta không tin Thiên Tế Tỉnh có thể phát triển ra hệ thống phòng không mạnh đến thế!
Dịch Phong Mạch thì thào tự nói, sau đó liền phát ra mệnh lệnh:
- Trung đội không chiến thứ 9, thứ 12, thứ 15 của Kính Hiến Châu, ngay
lập tức xuất phát, phương hướng phía bắc của Phấn Tiến Thị, cũng là phía nam của Lý Tư Giai Nội Hải!
Sau khi Dịch Phong Mạch cố chấp phát ra mệnh lệnh, ba Trung đội không
chiến gồm 150 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ chỉ cần nửa tiếng đã xuất hiện
trên bầu trời của đám người Tiêu Hoằng.
Cùng lúc đó, tại phương hướng Lý Tư Giai Nội Hải vẫn có 12 chiếc Trường
Tích Hào lại lần nữa bắn ra 150 quả Ma Văn phi đạn, loại Ma Văn phi đạn
này có đặc điểm lớn nhất chính là chuẩn xác, mau chóng, chỗ thiếu hụt
chính là uy lực nhỏ, tuy nhiên xử lý Ma Văn chiến đấu cơ, nhất là Ma Văn chiến đấu cơ chất lượng cực kém của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc kia, thì
cũng đủ rồi.
Gần như ngay khi Ma Văn chiến đấu cơ của Kính Hiến Châu vừa mới xuất
hiện gần vị trí của Tiêu Hoằng, thì 150 quả Ma Văn phi đạn đã trực tiếp
oanh kích về phía đám Ma Văn chiến đấu cơ này của Cao Tương Chân Nghĩa
Quốc!
Oanh, rầm rầm oanh...
Tiếng nổ mạnh liên tiếp phát ra, trên bầu trời đã trở nên vô cùng thảm
thiết. Mặc dù lần này phi công của Kính Hiến Châu đã có chuẩn bị trước,
nhưng vẫn có khoảng 120 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ bị phá hủy trên bầu
trời, 30 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ còn lại thì còn chưa kịp điều chỉnh
góc độ, thì đã lại có một luồng Ma Văn phi đạn lao tới đến, trực tiếp
phá hủy 30 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ còn sót lại kia.
Trong chớp mắt, trên bầu trời đã trở nên khét lẹt, bầu trời trong xanh trở nên tràn ngập khói lửa.
Nhìn thấy cảnh này, bất kể là Hoắc Nhiên hay là Dịch Phong Mạch thì đều
ngơ ngẩn. Cùng lúc bị xử lý 50 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ thì cũng đã đủ
làm cho bọn họ giật mình rồi, nhưng vào lúc này, đồng thời xử lý 150
chiếc, ý nghĩa của nó là gì thì không cần nói cũng biết.
Đó chính là, Thiên Tế Tỉnh chẳng những có Ma Văn phi đạn đối không, mà
hơn nữa sức chiến đấu đã đủ để khiêu chiến với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc rồi.
Mà đây vẫn chỉ vẻn vẹn là một cái bắt đầu mà thôi.
Lại trải qua mười phút điên cuồng chạy trốn, Tiêu Hoằng đã dẫn theo đội
quân tù nhân cùng với Quân đoàn Hoa Nhị đi tới một ngọn núi thấp bé cách Lý Tư Giai Nội Hải gần 1km, chỉ cần vượt qua một rừng cây thưa thớt kia thì sẽ tới đường ven biển của Lý Tư Giai Nội Hải.
Đợi khi đội quân tù nhân, Quân đoàn Hoa Nhị lướt qua ngọn núi, chạy về
phía bờ biển, thì Tiêu Hoằng lại chậm rãi bước chân trên đỉnh núi, hơi
sửa sang lại mũ và áo một chút, sau đó chậm rãi xoay người, đối mặt với
10 vạn Cao Tương quân đội mênh mông, đông nghịt phía sau kia, đám người
này đang ầm ầm lao trên thảo nguyên rộng lớn về phía Tiêu Hoằng.
Nhưng Tiêu Hoằng thì vẫn rất bình thản, trên mặt không có vẻ lạnh như
băng, không có lệ khí, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn về phía đám binh sĩ
Cao Tương đang cuồn cuộn, đầy sát khí lao về phía mình kia.
- Tiêu Hoằng, ngươi cho rằng vào lúc thì thì ngươi có thể thoát được hay sao? Ngươi là tên ác đồ số một của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, người Cao Tương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Dịch Phong Mạch vọt tới phía trước đội ngũ, dữ tợn nói với Tiêu Hoằng.
- Trốn? Không, ta chính là đến đưa ma cho các ngươi!
Tiêu Hoằng đứng thẳng trên ngọn núi cao trăm thước, gió nhẹ phất qua làm cho chiếc áo choàng của Tiêu Hoằng bay phất phới, mái tóc dài màu trắng cũng theo gió phiêu lãng, giống như một lá cờ của Tử Thần vậy.
Nhìn đám binh sĩ Cao Tương đã chỉ còn cách mình không tới 500 thước,
Tiêu Hoằng chậm rãi thu hồi tất cả Chiến Văn, sau đó hơi dang hay tay
ra, đầu cúi xuống, từ từ khởi động Ma Văn thông tin chuyên dùng để thông báo tin tức cần động thủ.
Rầm... rầm...
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng gửi tin tức đi, thì chỉ sau vài giây, phía
sau Tiêu Hoằng, bề mặt Lý Tư Giai Nội Hải kia luôn êm đềm kia bỗng giống như nổ tung lên, từng quả Liệt diễm phi đạn dài chừng mười thước đã phá vỡ mặt nước biển mà vọt ra, số lượng ước chừng có hơn 1000 quả.
Giờ khắc này, đám Liệt diễm phi đạn rậm rạp kia đã làm nền cho Tiêu
Hoằng, mà Tiêu Hoằng cứ như vậy mà đứng trên đỉnh núi, vẫn không nhúc
nhích, chỉ là khóe miệng hơi cong lên một chút, bộ dáng tàn nhẫn. Phía
sau hắn là mặt nước biển bàng bạc, lúc này đã tràn ngập vô số Ma Văn phi đạn!
Ngay sau đó, những Ma Văn phi đạn cuồn cuộn mãnh liệt này vòng qua trên
đầu Tiêu Hoằng, giống như một cơn mưa to, trực tiếp lao về phía hàng ngũ không thấy điểm cuối của đám binh sĩ Cao Tương kia.
Nhìn thấy cảnh này, Dịch Phong Mạch trực tiếp sửng sốt ngây người, hắn
vẫn là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng phi đạn tấn công kinh tâm động phách như thế, trên đỉnh đầu có vô số Ma Văn phi đạn đang lao xuống, quả thực chính là bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất, số lượng khổng lồ cũng làm
cho người ta hít thở không thông.
- Tại sao có thể như vậy được?
Dịch Phong Mạch nhìn Tiêu Hoằng đang giống như pho tượng trên ngọn núi kia, không kiềm được thốt lên.
Ở Sùng Cao Châu, Hoắc Nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này,
trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ, khóe miệng hơi mở ra, hai mắt trợn trừng, nhìn đám Ma
Văn phi đạn kinh hồn trên đầu Tiêu Hoằng kia.
Không khoa trương chút nào mà nói, sau khi hơn 1000 quả Ma Văn phi đạn này xuất hiện, toàn bộ bầu trời đều trở nên ảm đạm lại.
Nếu khi nãy những Ma Văn phi đạn trục quay kia đã làm cho Hoắc Nhiên cảm nhận được trình độ Ma Văn cơ giới của Thiên Tế Tỉnh, như vậy thì hiện
tại hắn đã rất rõ ràng, đó chính là trình độ Ma Văn cơ giới của Thiên Tế Tỉnh đã đạt tới một tình trạng biến thái, mà mặt biển đang rít gào kia
dường như cũng đã nói rõ, dưới mặt nước kia đang tồn tại một thứ vô cùng thần bí và cường đại nào đó.
Nhưng nó sẽ là cái gì đây?
Hoắc Nhiên không thể biết được.
Về phần binh sĩ Kính Hiến Châu, nhìn thấy Ma Văn phi đạn cuồn cuộn mãnh
liệt bắn tới, vẻ mặt ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn thì căn bản
không thể phản ứng được gì cả, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy!
Oanh, oanh, oanh, oanh...
Ngắn ngủn vài giây trôi qua, từng quả Ma Văn phi đạn rơi xuống cực nhanh đã phát nổ trong hàng ngũ binh sĩ Kính Hiến Châu, trong nháy mắt, một
luồng sóng lửa màu cam có nhiệt độ siêu cao lập tức lan ra. Tại vị trí
cách Tiêu Hoằng 500 thước, đám Ma Văn phi đạn này đã chế tạo ra một biển lửa, giống như địa ngục nhân gian vậy!
Giờ khắc này, lớp cỏ xanh mượt đã trực tiếp bị đốt sạch, hóa thành tro
tàn, mùi thuốc nổ tràn ngập bốn phía, bầu trời khi nãy còn hơi có chút
âm u, nhưng vào lúc này đã bị các luồng lửa này chiếu cho sáng chói lên.
Thậm chí nó còn làm cho mọi người không mở hai mắt ra được.
Trong nháy mắt, luồng sóng lửa có nhiệt độ mấy ngàn độ này đã lào vào
đám binh sĩ Kính Hiến không hề có chuẩn bị này, kết cục chỉ có một, đó
chính là hóa thành tro tàn!
Hơn nữa điều này còn xa mới chấm dứt, đợt sóng lửa đầu tiên còn chưa
hoàn toàn tản đi, thì một đợt Vạn Nhận Ma Văn phi đạn thứ hai đã lại lần nữa lao ra khỏi mặt biển, bắn thẳng tới đây, phương thức công kích rải
thảm này làm cho khắp thảo nguyên tràn ngập trong khói lửa.
Sau khi các Vạn Nhận Ma Văn phi đạn này nổ tung ra, vô số quang nhận rậm rạp đột nhiên bắn mạnh ra ngoài, mỗi một quả Ma Văn phi đạn đều bắn ra
vô số quan nhận cùng lúc, đối với binh sĩ Cao Tương bình thường thì gần
như không thể trốn thoát được.
Đám thi thể bị cháy rụi kia, dưới các quang nhận này thì chỉ phát ra
từng tiếng cắt vào xương vang lên, kèm theo đó là tiếng quang nhận ma
sát với không khí, phát ra âm thanh “ong ong” chấn động.
Theo sát phía sau lại là đợt Cao Bạo Ma Văn phi đạn tấn công, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Ba đợt tấn công này có tổng cộng hơn 4000 quả Ma Văn phi đạn được bắn
ra, lúc này thì phía trước Tiêu Hoằng, 10 vạn binh sĩ Kính Hiến khí thế
cuồn cuộn kia đã không còn sót lại kẻ nào nữa, mặt đất biến thành đất
nung bốc khói, cùng với vô số hố sâu to lớn, dõi mắt nhìn ra xa, thì
không thảo nguyên xanh mượt khi trước đã biến thành một mảnh màu đen
tuyền, trong không khí còn có một mùi khét lẹt.
Thông qua màn hình nhìn thấy cảnh này, Hoắc Nhiên đổ mồ hôi như mưa, mồ
hôi chảy xuống dưới cằm, rồi nhỏ lên trên chiếc bàn bằng kim loại, lúc
này thì ngay cả bản thân Hoắc Nhiên cũng không biết tâm trạng của mình
là gì nữa.
Vốn theo như suy nghĩ khi nãy, thì Kính Hiến Châu ngay lập tức mất đi 10 vạn quân đội, Dịch Phong Mạch bị thương nặng, thì hắn hẳn là nên cao
hứng mới đúng, chỉ là vào lúc này, kiểu gì thì Hoắc Nhiên cũng không cao hứng được, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ cảm thấy sau lưng
lạnh buốt.
Hỏa lực cường hãn như vậy, không tới hai phút thời gian mà đã trực tiếp
tiêu diệt 10 vạn quân đội, điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Đó chính là
Thiên Tế Tỉnh đã không còn dễ đối phó như trước nữa, Cao Thượng, Thịnh
Thế, Kính Hiến và vài châu khác, từ giờ trở đi đừng có mong được an bình nữa, hoàn toàn bại lộ dưới hỏa lực công kích của Tiêu Hoằng rồi.
Thậm chí Hoắc Nhiên đã dự cảm được, hỏa lực như vậy thì Thiên Tế Tỉnh từ rất sớm cũng đã có rồi, chỉ là vẫn còn ẩn dấu, thả dây dài để câu con
cá lớn, trực tiếp tiêu diệt thống trị giả cao nhất của Cao Tương Chân
Nghĩa Quốc là Cao Triết Cơ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoắc Nhiên trở nên lạnh như băng.
Mà lúc này, sau ba lượt điên cuồng công kích, người sống sót duy nhất
thì chính là Dịch Phong Mạch, lúc này hắn đang đứng trên một mảnh đất
khô cằn, một tay nâng một cái Ma Văn phòng hộ thuẫn, trên bề mặt phủ kín vết rách.
Dịch Phong Mạch cứ như vậy mà lẳng lặng đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm
vào Tiêu Hoằng đứng trên ngọn núi, vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt
tràn ngập khiếp sợ.
Xung quanh hắn đã không còn thấy bất kỳ một vật nào còn sống nữa, chỉ
trong hai phút thôi, 10 vạn binh sĩ Kính Hiến đã trực tiếp biến mất, chỉ còn lại từng mảnh đất khô cằn còn đang tỏa hơi nóng mà thôi.