Sau khi tiếng rơi, tiếng nổ, tiếng nứt vỡ và những âm thanh khác, cùng chấn động khủng khiếp đã biến mất, Madoka vẫn giữ nguyên trạng thái bất động một lúc. Cô vùi mái đầu đang đội mũ len vào giữa hai cánh tay, gập hai đầu gối vào trong bụng.
Lúc cảm nhận được những hạt mưa lạnh buốt rơi xuống gáy, cô mới bình tĩnh trở lại. Cô lắng tai nghe, chỉ thấy tiếng gió hơi mạnh thổi vù vù, cùng với tiếng mưa chạm mặt đất.
Madoka ngẩng lên. Bên cạnh cô, Aoe vẫn cúi gập đầu.
"Giáo sư, ổn rồi."
Ông từ từ buông hai tay, ngẩng đầu lên. Mắt ông bị sung huyết đỏ hoe.
Hai người vừa trú vào một lỗ hổng hình vuông cách tòa nhà một chút. Có vẻ trước kia từng là một phần của phòng chứa dụng cụ vệ sinh.
Madoka bước ra ngoài. Trời vẫn còn mưa.
Nhìn tòa nhà, cô nghẹn thở. Đó không còn là một tòa nhà, mà là một núi đổ nát. Mái nhà đã bay mất, chỉ còn lại khoảng nửa bức tường. Bên trong đám gạch vụn, cô trông thấy chiếc Crown trắng của giáo sư Aoe. Nó đang bị lật ngửa.
Không ổn ư?
Thổi bay cả xe thế này vẫn chưa đủ ư?
Nhưng khi thấy một phần đống gạch vụn khẽ động đậy, rồi một thân hình gầy gò hiện ra từ bên dưới, cô thở phào. Khuôn mặt thanh nhã trông không thay đổi gì so với một năm trước.
Madoka vội chạy tới giúp dỡ bỏ gạch đá. Kento nhìn thấy cô, mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
"Tại sao em lại ở đây?"
"Em đi tìm." Madoka đáp. "Tìm anh Kento."
Kento đứng dậy, người còn hơi chếnh choáng. Một vệt máu chảy trên mu bàn tay.
"Anh không sao chứ?"
"Không sao. Mà Madoka, em đuổi theo Amakasu Saisei đúng không?"
"À... vâng."
Chính xác là đuổi theo Mizuki Chisato, nhưng giải thích ra thì dài dòng quá.
"Em nhận ra mục đích của anh ư?"
"Vâng. Vì vậy, em tới để ngăn anh lại."
Kento nhăn nhó một cách khổ sở, rồi đưa mắt nhìn chiếc xe đang bị lật ngửa. "Là do em đúng không?"
"Vâng." Madoka gật đầu. "Em biết sẽ có mây vũ tích. Nhưng lại không nghĩ anh sẽ lợi dụng chuyện đó. Ngay khi nhận ra tòa nhà hoang này sắp sập đến nơi, em mới hiểu mục đích của anh. Khi dự đoán các điều kiện khí tượng, em đã rất kinh ngạc. Tất cả đều cho thấy sẽ xuất hiện bom mưa."
Bom mưa là hiện tượng luồng khí từ mây vũ tích giáng mạnh xuống mặt đất, mang theo sức tàn phá khủng khiếp, thổi bay mọi thứ xung quanh.
"Một trận bom mưa cực mạnh. Tốc độ gió phải hơn 60 mét/giây. Tòa nhà hoang này cũng không còn vững vàng. Một khi bị sập, tất cả sẽ vỡ vụn. Tỷ lệ người ở bên trong thoát chết gần như bằng 0. Hoặc là bị thổi bay, hoặc là bị chôn vùi dưới gạch ngói. Chỉ có một cách để ngăn chặn điều đó. Chính là phá sẵn một phần trước khi quá trình phá hủy bắt đầu. Làm vậy sẽ giúp gió thổi vào, áp lực bên trong tăng lên. Đằng nào tòa nhà cũng bị phá nát, nhưng nếu không chỉ có lực tác động bên ngoài mà chịu cả lực bên trong thì cách phá hủy cũng khác. Tuy không biết có suôn sẻ không, nhưng em chỉ nghĩ được cách đó. Nên em đã vội vàng tính toán đỗ chiếc xe vào đúng nơi để gió thổi nó vào trong nhà."
"Kết quả, mái nhà bị thổi bay, gạch ngói bị sụp đổ giảm xuống dưới một nửa." Kento nở nụ cười. "Em dự đoán được cả bom mưa rồi đấy."
"Anh quên rồi à? Bọn mình đã nói chuyện này bao nhiêu lần rồi. Về phương trình Navier - Stokes."
"Ừ nhỉ. Khó mà dự đoán được dòng chảy rối."
"Em tán thành. Nhưng giờ thì được rồi."
Hai người đang nhìn nhau thì có tiếng gọi Madoka. Cô quay lại, thấy giáo sư Aoe đang quỳ xuống đất. Ông nhìn chăm chăm vào giữa đống gạch vụn.
Họ tiến lại gần, thì ra là Amakasu Saisei đang nằm ngửa. Nửa thân dưới ông ta bị vùi dưới đám đổ nát, không cử động được. Mắt ông ta chớp chớp, xem ra vẫn chưa chết.
"Ông ta còn sống không?" Kento thì thào, tiến sát tới.
Madoka dang rộng tay, chắn trước mặt anh. "Không được."
"Em tránh ra."
"Không. Anh đừng làm vậy."
Đuôi mắt Kento cụp xuống đầy vẻ đau khổ. "Anh sống đến tận hôm nay chỉ vì việc này thôi."
"Em biết. Chính vì vậy, anh không được làm thế. Từ hôm nay, anh hãy sống