Sau khi ra khỏi tòa nhà, viên cảnh sát đi về hướng nhà ga. Nhìn theo bóng lưng anh từ cửa sổ, Chisato lấy điện thoại di động trong túi, gọi tới số có tên "Kimura".
Cuộc gọi lập tức được kết nối, giọng nói u ám mọi khi vang lên. "Anh nghe đây."
"Cảnh sát đã tới chỗ mẹ chồng em." Chisato không xưng tên mà nói vào chuyện chính luôn. "Tới khu nhà dưỡng lão mà mẹ chồng em từng ở. Anh ta là Nakaoka, thuộc phòng cảnh sát Azabu Kita."
"Dừng lại." Kimura nói. "Bây giờ em đang ở phòng của mẹ chồng em à?"
"Vâng."
"Nếu thế thì hãy mau rời khỏi đó. Đến một chỗ khác."
"Tại sao?"
"Cứ nghe theo lời anh đi."
Dù không hiểu lý do nhưng Chisato vẫn rời phòng, tay giữ nguyên điện thoại. Tại sảnh ra thang máy có đặt một ghế xô-pha, cô ngồi xuống đó. "Em ra khỏi phòng rồi."
"Em có nhận thứ gì từ tay cảnh sát đó không? Quà bánh chẳng hạn."
"Anh ta có đưa em danh thiếp nhưng em trả lại rồi."
"Ừ, thế thì tốt. Ngày nay người ta có thể nhét con chip theo dõi vào cả trong giấy mà."
"Rốt cuộc là thế nào? Sao em lại phải ra khỏi phòng?"
"Vì rất có khả năng anh ta đã cài máy nghe trộm ở đó."
"À..."
Đúng như vậy thật. Tay cảnh sát tuy ở cùng Komori, nhưng không thể chắc chắn rằng anh ta đã không có cơ hội ở một mình.
"Ừm, thế tay cảnh sát đó nói gì?" Kimura hỏi. Ngữ điệu câu hỏi không có dấu hiệu anh ta đang dao động.
"Anh ta có vẻ nghi ngờ em. Mẹ chồng em hình như đã trao đổi gì đó với anh ta. Rằng cô con dâu trẻ của bà sẽ gϊếŧ con trai bà mất."
"Ồ, thế à. Thế thì sao? Em lo gì?"
"Em không lo gì cả, chỉ là gọi thông báo cho anh thôi."
"Hừ," cô nghe thấy tiếng phì mũi.
"Chúng ta đều biết rõ sẽ bị mọi người nghi ngờ. Cả việc cảnh sát có thể sẽ ra tay điều tra nữa. Nhưng em không cần hoảng hốt, không cần sợ hãi gì cả. Anh nói có sai không?"
Chisato vẫn áp điện thoại trên tai, lắc lắc đầu. "Không, anh nói không sai."
"Đó. Vì