Cuộc đời của Ma Thiên Tuyết vốn dĩ cũng bình thường như bao người. Cô là tiểu thư của một gia đình nhỏ ở phía nam.Một hôm trên đường về nhà, một mùi tanh bay ra từ trong nhà. Mở cửa ra, cô thấy cảnh tượng mà cả đời này cô không thể quên được đó chính là xác người nằm rải rác khắp nơi. Thi thể cha mẹ cô nằm im bất động. Cha cô khắp người đều là những vết thương do kiếm chém. Mẹ cô thân thể lõa lồ. Miệng trào máu. Trên mặt đất máu chảy lênh láng.Cô không tin. Cô chỉ mới đi ra ngoài một lát.“ Tại sao nhà cô lại xảy ra thảm kịch như vậy?”Cô gào hét ôm thi thể của cha mẹ mình. Cô lay thân thể của cha và nói:“ Cha, cha hãy tỉnh lại đi.”Cô lại chạy đến lay thi thể của mẹ:“ Mẹ, mẹ hãy tỉnh lại đi. Hai người đừng bỏ con lại. Làm ơn đừng bỏ con lại. Huhu.”Tiếng khóc thét khiến mọi người tập trung lại xem.Cô dùng áo ngoài bao bọc lại cơ thể của mẹ cô. Cô ôm thi thể khóc ba ngày ba đêm không chịu buông tay ra. Hàng xóm nhìn cũng cảm thấy xót xa khuyên can:“Thiên Tuyết, con hãy chôn cất cha mẹ của mình đi. Để cho họ được yên nghỉ. Họ cũng không muốn nhìn thấy con như bây giờ đâu.”Cô vẫn thẫn thờ. Mùi xác chết nồng nặc bốc lên. Cô vẫn ngồi im ở đó.Khi họ kéo thân thể mẹ cô đi. Cô kéo lại. Giằng co đến khi sức lực của cô cạn dần. Cô hét lên:“ Đừng lôi mẹ tôi đi. Làm ơn để cho mẹ tôi yên. Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con.”Trên tay mẹ cô rớt ra một mảnh gỗ có khắc:“ Bạch Hổ phái.”Nắm chặt mảnh gỗ trên tay. Hai mắt cô tối đen. Nếu là một người đàn ông, ba ngày ba đêm không ăn không ngủ cũng chịu không nổi. Cô chỉ là một người con gái yếu đuối mà thôi. Ý chí có sắt thép như thế nào cũng phải sụp đổ. Trước khi ngất đi, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:“ Giết.”Cô phải giết sạch những kẻ đã giết cha mẹ cô. Cô phải báo thù. Cô sẽ để chúng biết thế nào là chết không có chỗ chôn.Tỉnh lại, Thiên Tuyết như người vô hồn đi đến trước mộ của cha mẹ của mình. Dập đầu ba cái. Người ta chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dù cho gương mặt có phần tái nhợt quỳ trên đất cát trước bia mộ lẩm bẩm. Thiên Tuyết giọng khàn khàn:“ Cha mẹ, hãy chờ con trở về. Con nhất định sẽ ở cạnh hai người.”Từ đó, họ không hề thấy bóng dáng của Ma Thiên Tuyết nữa.Một gia đình đang hạnh phúc. Chỉ nửa ngày. Kẻ đầu xanh phải tiễn cùng lúc cả cha lẫn mẹ. Gia