Thiên Tuyết cảm thấy rất không thoải mái vì có một cái đuôi bám theo. Nếu ghé vào phủ của Âu Phong thì thế nào cũng gặp mặt tên mặt than đó. Cô quyết định ghé vào Hoàng Cung thăm vị vua Âu Dương Nam.Lướt qua đám lính gác cổng rồi đi dạo mát trên tường thành. Phong cảnh ở kinh đô thật nhộn nhịp. Buôn bán tấp nập. Cô cũng không biết mình muốn gì nữa. Chỉ là không muốn nhìn thấy mặt của Lang Vương. Ánh tà chiều buông xuống, một màu đỏ rực như màu của huyết. Cô liếm môi và nuốt nước miếng. Cảm giác ngứa tay ngứa chân bắt đầu tái phát.Cô không đi vào thư phòng của Âu Dương Nam trước mà đi thăm Ngự Thiện Phòng trước. Lúc nãy, mãi bàn chính sự khiến cô đói bụng rồi. Băng trên mái ngói các cung. Cung nữ xếp hàng đi ngay ngắn. Thái giám cất giọng eo éo:"Chuẩn bị bữa tối cho hoàng thượng! Nhanh tay lên."Các ngự thiện trù nhanh chóng đảo chảo, nô tì nhặt rau, thái giám cắt cổ gà và vặt lông. Tiếng dầu ăn vang lên xèo xèo. Một mùi thơm của hành tỏi bay lên thơm phức. Các món ăn khác nhau được chuẩn bị cùng lúc. Tất cả ngự thiện trù ở đây đều đứng đầu của cả nước. Món ăn nhanh chóng được chuẩn bị xong. Nhiều món Thiên Tuyết cũng không nhớ tên. Cô chỉ biết mấy món cô hay ăn ở phủ của Âu Phong như:"Cá chép vượt long môn, phượng hoàng tung cánh, cháo huyết yến, tay gấu hầm cách thủy.. món nào cũng hấp dẫn."Hôm nay, cô có lộc ăn rồi. Thiên Tuyết lấy một ống tiêu nhỏ thổi một hơi khói bay vào Ngự Thiện Phòng. Những cánh tay của họ hạ dần xuống, mí mắt sụp xuống. Có người cố chống đỡ nhưng vẫn không chịu nổi dựa vào vàch tường. Ngồi trên mái ngói, có rượu và thức ăn ngon. Thiên Tuyết vẫn cảm thấy trong lòng buồn bực nhớ đến tên sắc lang kia.Rượu đã vơi nửa bình, cô lẩm bẩm:"Sao giờ hắn còn chưa tìm đến đây hả? Đồ sắc lang."Đến khi thấy đáy bình, mồi cũng vơi đi một nửa. Mặc cho đám thái giám ở dưới la hét. Ngự Thiện trù khóc lóc thề thốt:"Chính tay ta đã làm xong cá chép vượt long môn để trên bàn phía nam."Một ngự thiện trù khác lên tiếng:"Ta để cháo huyết yến trên bếp lửa nha."Ngự trù không ngừng tranh giành nhau nói. Thái giám gọi tổng thái giám đến. Tổng thái giám hét lên:"Các ngươi không muốn sống nữa sao dám ăn chặng ngự thiện của hoàng thượng?"Đám ngự trù khóc lóc:"Bọn ta nào có lá gan lớn như vậy. Oan uổn quá."Tổng thái giám xua tay:"Nhanh làm một phần khác nhanh lên. Hoàng thượng mà nổi giận cả cái đầu ta cùng các ngươi đều không thể giữ được."Tổng thái giám bảo một tên tiểu thái giám:"Gọi Lâm đại nhân của ngự lâm quân đến đây nhanh lên. Ta