Núi Bảo Sơn quanh năm lạnh lẽo bản thân nàng mất hết công lực võ công có như không không thể hộ thể chống lạnh trên đường đi đều ôm lò sưởi cả xe người được lót rất êm dày nhưng mỗi lần mở cửa xe đều rét run.
Lang Vương ôm chặt nàng muốn giữ ấm nhưng đều bị nàng đẩy ra.
Cô thấy mình quá ghê tởm nhưng hắn lại xem như không thấy.
Ánh mắt dịu dàng nhìn nàng như dỗ con nít khiến cô bực hết cả người.Nhiều lần chém giết mai phục dưới chân núi hắn cũng bị thương khắp người.
Càng lên cao không khí càng khiến người ta khó chịu lạnh buốt như cắt da cắt thịt.
Một tháng rò rã tìm kiếm khắp nơi nhưng đều vô vọng nhìn bản thân dưới lớp nước bị đóng băng càng thêm xấu xí." Các người nhanh xuống núi đi."" Không được." Mọi người đồng thành lên tiếng.
Nàng nhìn Tuyết Băng lạnh cóng đến rung bừng bực nhảy trên tuyết vừa buồn cười vừa đau lòng." Muội xuống núi trước đi bệnh của Muội vẫn chưa khỏi đâu.
Nếu Muội không xuống thì ta sẽ đi về.
Không cần Tuyết Liên nữa."Tuyết Băng cắn chặt răng để không bật khóc nực nở nàng biết tỷ ấy nói sẽ làm.
Nữ nhân nào không yêu cái đẹp đều là giả nhưng tỷ ấy thà xấu xí còn hơn để mọi người chết lạnh trên đây." Được Muội xuống núi nhưng tỷ không