"..." Khóe miệng Tô Linh Phong hơi giật giật, nàng phát hiện Tá Dịch này bình thường vốn bí ẩn khiến người ta phát bực, kỳ thật trong bụng cũng rất đen tối.
Tô Linh Phong không tiếp tục lại chủ đề vừa rồi nữa, nhìn Tá Dịch, nhướng mi nói: “Quả nhiên ngươi xử lý rất tốt, còn nhanh hơn so với tính toán của ta.”
Tá Dịch trầm mặc một lúc, mở miệng nói: “Làm sao mà tiểu thư biết...!Thuộc hạ có thể đuổi được bọn họ?”
“Ta đoán.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói xong, không nhìn Tá Dịch, quay người trở về.
Kỳ thật, lúc trưa phát sinh xung đột với Chu Mị Nhi, Tô Linh Phong lập tức chú ý đến, Tá Dịch hữu ý vô tình liếc nhìn huy tộc lưỡng nhãn trên người Chu Mị Nhi, vì vậy phỏng đoán, khi đó Tá Dịch khả năng cũng đã biết rõ thân phận của Chu Mị Nhi, nhưng thần sắc của hắn không thay đổi, hẳn là không để ý đến việc đắc tội phủ thành chủ.
Tuy Tô Linh Phong chưa bao giờ trực tiếp hỏi Tá Dịch chuyện gì, nhưng trong nội tâm cũng có thể suy đoán ra, thân phận của Tá Dịch không đơn giản, mà cách thức hắn đuổi những người của phủ thành chủ hôm nay, còn có thái độ đối với Chu Hải Vinh, tên hộ vệ này quả nhiên không tầm thường...
Tá Dịch nhìn bóng lưng Tô Linh Phong rời đi, môi mỏng mím lại, như có điều gì suy nghĩ...
Hai ngày tiếp theo, Tô Linh Phong ở dưới tầng hầm khai thác bảo vật, Tá Dịch đi theo dạy Hứa Nặc kiếm thuật, không có ai quấy rầy nàng, nếu không, bọn họ sẽ nhìn thấy những nguyên thạch thô sơ mà Tô Linh Phong mua đều có bảo vật bên trong, hơn nữa nếu tính không sai, độ tinh khiết của bảo thạch rất cao, nếu nhìn thấy sẽ kinh ngạc đến mức rơi tròng mắt ra!
Nguyên thạch nho nhỏ mà ông chủ của “Khai Bảo đường” tặng cho Tô Linh Phong làm mũ đội đầu, nếu giải ra thì đúng là một khối bảo thạch nguyên chất độ tinh khiết là 90%! Ngoại trừ kỹ năng thạch bên ngoài, đây chính là bảo thạch có thuộc tính tốt nhất, so với bảo thạch công kích còn trân quý hơn một bậc!
Nếu như ông chủ của “Khai Bảo đường” biết được chuyện này, nhất định sẽ đau lòng mà ngất đi...
“A ha ha ha...!Bảo thạch bảo thạch, bảo thạch đẹp quá đi...” Mắt Tiểu Bạch lóe lên, giữ lại nụ cười ngây ngô như nước chảy: “Của ta của ta, tất cả đều là của ta...”
Tiểu Bạch hạnh phúc vểnh cái đuôi rồng nhỏ lên, dùng móng nhỏ không ngừng thử may mắn vuốt ve những bảo thạch minh liêu mà Tô Linh Phong đặt ở trên đất, móng vuốt rồng trong suốt từng lần từng lần phí công xuyên qua những viên bảo thạch minh liêu kia, nhưng nó lại không bao giờ nhụt chí, tiếp tục cố gắng thử vận may: “Bảo thạch...!của ta của ta, đều là của ta...”
Lần này đến lượt Đoàn Tử khinh bỉ Tiểu Bạch, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Tham lam tham lam! Xong rồi xong rồi, hết thuốc chữa hết thuốc chữa, thật đáng thương...”
Tô Linh Phong giả vờ như không nhìn thấy biểu hiện của hai tiểu gia hỏa kia, tiếp tục vùi đầu vào giải bảo vật.
Sáng ngày thứ ba, đã giải xong nguyên thạch, Tô Linh Phong quyết định đi ra ngoài mua thêm một ít vật phẩm luyện kim, bắt đầu nguyên cứu thuật luyện kim.
Lúc này đi ra ngoài, bên người Tô Linh Phong ngoài từ Tá Dịch, còn dẫn theo Hứa Nặc.
Tiểu Tím đã bị Hứa Nặc thu mua làm ma sủng, bởi vì nhát gan, luôn luôn trốn trong không gian chủ sủng, rất ít khi đi ra ngoài.
Hứa Nặc phát hiện, sau khi cô và Tiểu Tím ký khế ước, sau khi Tiểu Tím biến thân đã có thể nghe và nhìn thấy đồ vật, sẽ biến đổi âm thanh, hình ảnh, tự động phản ánh trong tai và trong đầu cô.
Phát hiện này, Hứa Nặc vui mừng không thôi, quả thục cô có nhiều hơn một Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ chuyển động!
Cả ba người đi mua một chút vật liệu và dụng cụ để luyện kim, vừa ra khỏi cửa hàng, một thân ảnh màu hồng lập tức vọt đến trước mặt bọn họ...
“Hừ, cuối cùng cũng bắt được dân đen hai ngươi, còn có tiện tỳ này nữa!” Sắc mặt Chu Mị Nhi trần đầy tức giận trừng mắt nhìn ba người Tô Linh Phong, mở miệng mắng.
Phụ thân đại nhân không giúp nàng ta tìm người, chẳng lẽ nàng ta không có biện pháp tìm sao? Hừ! Hôm