"Chúng ta đi thôi.
" Tô Linh Phong vỗ vỗ bụi bặm căn bản không tồn tại trên người, dẫn đầu đi ra ngoài đám người.
Tá Dịch, Hứa Nặc im lặng không lên tiếng đuổi theo bước chân của Tô Linh Phong.
Mọi người tự động tự giác tách ra hai bên, nhường cho bọn họ một con đường.
"Mẹ thật lợi hại, mẹ thật uy vũ! " Đoàn Tử xem kịch đến phát ghiền, sớm đã quên cuộc cãi nhau với Tiểu Bạch, ôm cổ Tô Linh Phong tận lực cọ cọ.
Tâm tình Tô Linh Phong không tệ, giống như đùa bỡn đưa tay gãi gãi lên người Đoàn Tử, Đoàn Tử nhất thời bị ngứa cười "khanh khách".
Hứa Nặc còn chưa bao giờ nghe Đoàn Tử mở miệng nói chuyện bao giờ, giờ phút này nghe thấy tiếng cười của Đoàn Tử, không nhịn được hoài nghi hai mắt nhìn Đoàn Tử, trong lòng âm thầm kỳ quái, thứ nhỏ bé không biết là ma thú gì, vậy mà âm thanh vừa mới phát ra, sao lại giống tiếng cười của trẻ con như vậy?
Tiểu Bạch thấy Tô Linh Phong gãi Đoàn Tử, mắt rồng trừng lên, ngơ ngác một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó bĩu cái môi nhỏ, giọng điệu chua xót hừ một tiếng: "Hừ! Đồ nịnh bợ! Con thú ngu ngốc hạ đẳng chỉ biết làm nũng!"
“Mẹ yêu Đoàn Tử, là ngươi ghen tị với ta!" Lúc này đến phiên Đoàn Tử tự mãn, cọ cọ vào người Tô Linh Phong, giống như thị uy liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, rồi lại cọ cọ Tô Linh Phong một cái!
Tiểu Bạch tức giận hừ hừ quay đầu rồng qua một bên, không để ý tới Đoàn Tử nữa.
Sau khi đi được một khoảng cách, Hứa Nặc bỗng nhiên mở miệng nói: "Đa tạ tiểu thư đã cho Hứa Nặc cơ hội tự mình báo thù với Tiểu Tử!"
Hứa Nặc nắm hai tay, âm thầm thề: Thù của cha cô, còn có của cô và Tiểu Tử mấy năm nay ở phủ thành chủ bị Chu Mị Nhi ngược đãi, sớm muộn gì cô cũng sẽ tự mình đòi lại!
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
" Tô Linh Phong thản nhiên nói: "Sở dĩ ta chỉ nhận một chút lãi của cô ta, là bởi vì ta còn muốn ở lại Gia Thành một thời gian, không muốn gây ra quá nhiều phiền toái.
"
Nếu không phải như thế, chỉ bằng Chu Mị Nhi dám dùng lời thô tục mắng nàng, Tô Linh Phong nàng đều có thể không chút lưu tình bóp nát cổ họng Chu Mị Nhi!
Nàng cũng không phải thánh mẫu gì, cho tới bây giờ cũng đều là người tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo!
"! "
Tá Dịch nghe Tô Linh Phong nói vậy, khóe miệng nhịn không được co giật một trận, trong lòng âm thầm chửi bới: Nha đầu này gây phiền toái còn ít sao!
"Mặc kệ như thế nào, Hứa Nặc đều sẽ cảm kích tiểu thư.
" Giọng điệu Hứa Nặc thanh đạm, nhưng không mất đi chân ý.
"Đương nhiên, nếu ngươi muốn tự mình giải quyết cô ta, thì ta cũng không có ý kiến gì hết.
" Tô Linh Phong lại vân đạm phong khinh nói.
Mấy ngày nay, Tô Linh Phong cơ bản đã hiểu được tính cách Hứa Nặc, một cô gái cứng cỏi, kiên cường, lại không hề kiêu căng nóng nảy.
Trọng tình trọng nghĩa, sẽ không có dối trá, cô gái này, cũng coi như hợp tính tình Tô Linh Phong nàng.
Trở về trong vườn của Tá Dịch, Tô Linh Phong quay đầu, nhắc nhở Tá Dịch: "Nhớ giải quyết hậu quả, trong khoảng thời gian này, ta không muốn bị quấy rầy.
" Dứt lời, đi thẳng xuống tầng hầm.
"Thuộc hạ hiểu rõ.
" Tá Dịch nhìn bóng lưng Tô Linh Phong, bình tĩnh đáp.
Trở lại thư phòng, Tá Dịch cầm bút viết một phong thư, giao cho Tường thúc, bảo ông đưa đến phủ thành chủ.
Ái nữ của mình chịu nhục trước mặt mọi người, bị đánh thành bộ dáng đầu heo được mang về phủ thành chủ, Chu Hải Vinh tức giận đến thiếu chút nữa mất đi lý trí, hận Chu Mị Nhi không nghe lời không chịu thua kém ai, ai không trêu lại đi trêu người không nên trêu, nhưng trong lòng càng hận người đã hại Chu Mị Nhi thành như vậy! Cường long còn không áp chế được địa đầu xà, hai tiểu ranh con này lại dám kiêu ngạo như thế ở trên địa bàn của ông ta! Thật sự là không để thành chủ như ông ta vào trong mắt!
Ngay khi Chu Hải Vinh quyết định âm thầm giáo huấn Tô Linh Phong và Tá Dịch một chút, để cho bọn họ biết phủ thành chủ không dễ chọc như vậy, thì thư của Tá Dịch đã đưa đến.
Chu Hải Vinh cố nén xúc động xé rách lá thư kia, một hơi đọc xong nội dung trong thư, sau đó bỗng nhiên bình tĩnh lại, thở dài một tiếng, thiêu hủy thư, sau đó hạ lệnh cấm túc Chu Mị Nhi,