"Nếu Linh Phong tiểu thư cảm thấy ta không đủ tư cách làm thầy của người, vậy xin thành chủ đại nhân đi mời cao nhân khác!" Giản Khinh Hàn nói xong bèn định đứng dậy rời đi.
"Xin Giản tiên sinh dừng bước." Tô Linh Phong đứng dậy gọi Giản Khinh Hàn, giọng điệu bình tĩnh nói: "Linh Phong không có ý nghi ngờ học thức của tiên sinh, cũng không nói tiên sinh không đủ tư cách làm thầy của Linh Phong."
Giản Khinh Hàn dừng bước, trầm mặt nhìn Tô Linh Phong, chờ nàng nói tiếp.
Tô Linh Phong tiếp tục nói: "Những kiến thức như lịch sử và địa lý đều là kiến thức chết, đọc sách một lần là nhớ kha khá rồi nên Linh Phong nghĩ không cần thiết phải giảng giải."
Nghe vậy, Giản Khinh Hàn không nhịn được trào phúng nói: "Nói như vậy thì những môn này về sau không cần thầy dạy nữa, tự học là được?"
Thần sắc Tô Linh Phong không thay đổi, bình tĩnh đề nghị: "Không bằng thế này đi, thầy có thể đặt ra nhiệm vụ học tập một ngày cho Linh Phong, sau khi ta đọc xong sách, thầy sẽ đưa ra một bài kiểm tra, nếu trượt, Linh Phong nghiêm túc nghe thầy giảng bài, nếu đạt thì thời gian còn lại trong ngày sẽ do Linh Phong tự sắp xếp, để thầy dạy nhàn, trò học cũng nhàn hơn, thầy thấy sao?"
Mấy môn này người khác có cần thầy dạy hay không không liên quan gì đến nàng, Tô Linh Phong chỉ biết đối với nàng mà nói, nghe giảng thế này thật lãng phí thời gian!
Giản Khinh Hàn nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Tô Linh Phong, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Tiểu thư tự tin quá nhỉ!"
Tô Linh Phong không tiếp lời Giản Khinh Hàn mà hỏi dồn: "Thầy đồng ý với đề nghị của Linh Phong không?"
Giản Khinh Hàn suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Được! Cứ làm theo cách của người vậy." Nói đoạn, hắn cầm sách bút lên, bắt đầu phân chia phạm vi kiến thức hôm nay cần học.
Một lúc sau, Giản Khinh Hàn đưa sách cho Tô Linh Phong, chỉ vào phần đã đánh dấu trên mục lục, nói: "Hôm nay học mấy phần này thôi."
Tô Linh Phong nhận sách, liếc nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhướng mày với Giản Khinh Hàn.
"Sao? Thấy khó hả?" Giản Khinh Hàn khẽ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
"Vẫn được ạ." Trên mặt Tô Linh Phong không có biểu cảm gì, nói xong liền cúi đầu bắt đầu đọc sách.
Giản Khinh Hàn cầm tách trà uống thong thả, hắn quyết phải đàn áp nhuệ khí của Tô Linh Phong, vì vậy nội dung hắn đã đánh dấu là lương kiến thức cần học trong năm ngày!
Thư phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh lật sách sột soạt của Tô Linh Phong và tiếng uống trà của Giản Khinh Hàn thì không có âm thanh nào khác.
Nhìn thấy lượng kiến thức mà Giản Khinh Hàn cho mình hôm nay, Tô Linh Phong biết chắc hắn đang cố tình ra oai phủ đầu với nàng.
Biết rõ hắn gây khó dễ cho mình, thế nhưng nhưng nàng vẫn phải qua được ải này, để về sau bớt phải dằn vặt với những giờ học nhàm chán, cũng để có thêm thời gian rảnh rỗi cho bản thân...
Cũng may kiếp trước trí nhớ của Tô Linh Phong rất tốt, sau khi xuyên việt lại có được năng lực nhìn qua là không quên.
Môn học như lịch sử không cần suy nghĩ hay tính toán gì, mà đối với nàng học thuộc lòng lại chẳng phải việc gì khó, dù nhiệm vụ phải hoàn thành hôm nay vượt xa lượng kiến thức học trong một ngày, nhưng không phải không thể hoàn thành...
Giản Khinh Hàn nhìn tốc độ lật trang sách của Tô Linh Phong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Suy nghĩ một hồi, hắn đặt tách trà xuống, cầm lấy giấy bút rồi bắt đầu vùi đầu vào viết.
Buổi trưa, Mục Đạt đích thân mời Giản Khinh Hàn và Tô Linh Phong đi dùng cơm.
Cơm trưa được đặt trong sảnh nhỏ của Lâm Phong Uyển, Tô Linh Phong lịch sự khách khí để Giản Khinh Hàn ngồi ở ghế trên, hai thầy trò ăn trong im lặng.
Mục Đạt âm thầm lắc đầu, xem ra tiểu thư cùng Giản tiên sinh