"…" Mặt mày người nọ nghiêm trọng lên, một lúc lâu rồi vẫn chưa nói gì.
Dù Tô Linh Phong đoán không hoàn toàn đúng nhưng cũng cách đáp án không xa nữa, chuẩn xác mà nói hắn trúng mị thuật!
Tô Linh Phong liếc nhìn người nọ, mặt không đổi sắc nói: "Đứng lên, đi theo ta." Rồi cất bước đi ra ngoài.
Giải quyết thì đương nhiên vẫn phải giải quyết, nhỡ chẳng may… Cô nam quả nữ ở chung một phòng, có khả năng một phần nghìn nào đó xảy ra, hắn không khống chế được nổi sắc dâm thì sao giờ? Ngay từ đầu cô đã không phải đối thủ của hắn, lúc nam nhân mất trí càng không dễ đối phố, huống hồ hắn còn có con quỷ xà kia giúp sức!
Người nọ chỉ nhíu mày, không mở miệng hỏi Tô Linh Phong dẫn hắn đi đâu.
Hắn thở hổn hển đứng dậy, cất bước đi sau gót nàng.
Kỳ thực Tô Linh Phong rất bội phục người này, người trúng mị dược mà vẫn có thể hòn toàn tỉnh táo ở cùng cô.
Chỉ một quãng thời gian ngắn đã nhìn thấu cô chỉ biết cận chiến, không thể đấu xa được nên rất nhanh đã có phản ứng, nhảy khỏi vòng thi đấu dùng quỷ xà bắt cô, còn dùng độc khống chế để cô không làm ra hành động gây bất lợi cho hắn.
Bây giờ còn đè khó chịu xuống, cố gắng giữ tỉnh táo, không vì cô bị hắn khống chế mà thừa cơ lợi dụng nhân lúc người ta gặp nạn.
Bằng vào trí não và định lực mạnh mẽ của người này thôi đã biết hắn không phải một nhân vật đơn giản!
Hộ vệ Tô phủ dường như không đi đi tuần tra ở gần Lê Viên.
Ban đêm Lê Viên cực kỳ im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vô ve, trong không khí thoang thoảng mùi hoa lê, đặc biệt trong lành hợp lòng người.
Gió đêm lạnh lẽo thổi ngang qua, người nọ thấy khí nóng trong người nhạt đi không ít, ý chí cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Ra tới Lê Viên, đi theo hướng Bắc, gần đó có một cái hồ nhân tạo nhỏ.
Tô Linh Phong đưa người nọ tới hòn núi giả cạnh bờ, quay người