Tô Linh Phong cũng không cảm thấy kỳ lạ khi có người biết chuyện cô không có linh căn, danh tiếng "Phế vật" Tô gia của cô đã rất nổi tiếng đối với mọi người rồi.
Nhưng cô vẫn nhạy bén bắt được một tia tin tức không tầm thường từ câu hỏi đơn giản kia.
Cô ngước mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn người nọ, trả lời: "Trước đây từng khảo nghiệm qua rồi, không có linh căn."
"Ừ…" Người nọ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có muốn khảo nghiệm lại lần nữa không?"
Tô Linh Phong nghe câu này, đôi mắt hạnh xinh đẹp toát ra ánh sáng lạnh sắc bén, nhìn thẳng vào con mắt người kia: "Ngươi có ý gì?"
"Đừng hiểu lầm, ta không có ác ý, chỉ là có hơi ngh ngờ….
Lần đo linh căn trước đây có vẻ là sử dụng đo thủy tinh kém chất lượng ấy…" Người nọ mỉm cười, chí khí nhàn nhã đối mặt với Tô Linh Phong.
"…" mượn cớ thật méo mó! Cho tới bây giờ cô cũng chưa nghe qua là có đo thủy tinh kém chất lượng!
Tô Linh Phong liếc mặt tặng người nọ một ánh mắt khinh bỉ, cúi đầu ăn tiếp.
"Ôi, tiểu nha đầu ơi sao đấy? Hay cứ thử đo lại đi!?"
Động tác gắp đồ ăn của Tô Linh Phong ngừng lại, không thèm liếc mắt nhìn người nọ.
"Không chừng ngươi có linh căn thật đấy, có thể tu linh thuật, khéo còn rất lợi hại cơ…" Người nọ chưa từ bỏ ý định dụ dỗ.
"Ngươi ồn quá!" Tô Linh Phong quát.
"…" Lớn thế rồi, cô là người đầu tiên chê hắn phiền, trong một ngày mà bị cô chê quá nhiều rồi! Hắn hoài nghi tiểu nha đầu này là do người trời đặc biệt phái xuống trừng trị hắn…
Người nọ gặm miếng thịt nguội khó nhai kia tiếp, lắc đầu thở dài.
Ăn xong bữa sáng, Tô Linh Phong nhàn nhã lau miệng, đẩy chén bát rỗng không sang một bên.
Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, chờ buổi trưa Liễu Nhi tới đây dọn dẹp.
"Chủ nhân trước" của cơ thể này không được Tô gia sủng ái, nhưng cũng là Đại tiểu thư mười tay không dính nước xuân.
Trong trí nhớ đến cả vị trí của phòng