Mặc Vấn Trần nhìn quả xanh nhỏ trong tay Tô Linh Phong, hắn lập tức nhướng đôi lông mày anh tuấn kinh ngạc mỉm cười: “Tiểu nha đầu, ngươi thật may mắn, lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, lại còn được nhận quả chúc phúc từ yêu tinh.
’’
“Quả chúc phúc?” Tô Linh Phong nghi ngờ hỏi: “Để làm gì?”
Mặc Vấn Trần cười một cách thần bí: "Lần sau nếu ngươi muốn luyện tâm pháp khẩu quyết đấu khí hoặc thiền định tâm linh, hãy ăn nó trước, ngươi sẽ biết được sự kỳ diệu của loại trái cây này.
"
Tô Linh Phong nghe thấy vậy, trong lòng lập tức hiểu ra cái này giống hệt với những chuyện thường được viết trong tiểu thuyết võ hiệp, ăn tiên thảo linh quả có thể nâng cao công lực, thế là nàng lập tức đặt quả nhỏ vào trong nhẫn không gian của mình.
Tiểu Bạch miễn cưỡng nói lời tạm biệt với tiểu tiên nghịch ngợm đã vui đùa với nó nửa ngày trời, khuôn mặt ngây thơ của con rồng nhỏ mang vẻ buồn bã, Tô Linh Phong thầm thở hắt một hơi, vẫy tay, cất Tiểu Bạch vào trong không gian ma sủng, sau đó khẽ gật đầu với những yêu tinh chúc phúc, tỏ ý muốn chào tạm biệt.
Mặc Vấn Trần quay đầu lại, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với ngôi mộ: "Phụ thân, mẫu thân, Vấn Trần đi trước, có thời gian con sẽ dẫn Phong Nhi tới thăm hai người.
" Sau đó, hắn ôm Tô Linh Phong bước vào đường hầm thời gian.
Bước vào đường hầm lần này, mặc dù sự mất đi phương hướng và thời gian không gian vẫn khiến Tô Linh Phong cảm thấy áp bức và sợ hãi, nhưng nàng vẫn chưa rơi vào thế nguy hiểm là đánh mất kiểm soát về tâm linh, nàng nhắm mắt lại, toàn thân căng cứng dựa vào khoang ngực ấm áp của Mặc Vấn Trần, đợi dịch chuyển thời không kết thúc.
Mặc Vấn Trần vuốt ve lưng của Tô Linh Phong, thì thầm vào tai nàng:"Phong Nhi, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng ra, ta ở bên cạnh ngươi, luôn ở bên cạnh ngươi! "
Thời gian hỗn loạn khiến Tô Linh Phong không cách nào cảm nhận được bọn họ đã ở trong đường hầm bao lâu, bỗng nàng cảm thấy áp lực vô hình trong lòng dần tiêu tán, lúc mở mắt ra phát hiện bọn họ đã trở về phòng ngủ của mình.
Tô Linh Phong hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao lại ở đây? Không tham gia yến hội sao?" Đường đường là nhân vật chính của yến hội mừng sanh thần này, nàng lại bất ngờ rời đi mà không có lý do, cứ thế một đi không quay lại.
Điều này nghe có vẻ hơi không phù hợp lắm, phải không??
Mặc Vấn Trần hiểu Tô Linh Phong đang nghĩ gì, hắn nhẹ nhàng giải thích: "Bây giờ đã là nửa đêm, khách mời gần như đã giải tán hết rồi, ngươi không cần lo lắng về việc tự dưng biến mất, thành chủ sẽ sắp xếp ổn thỏa và giải thích cho khách khứa.
"
"Ồ.
" Nghe những gì Mặc Vấn Trần nói, Tô Linh Phong cũng thôi không nghĩ nhiều nữa.
Tô Linh Phong không thích bị một nhóm người vây lấy mình, mấy thị nữ được Mục Đạt cử tới đều sống cách xa phòng ngủ của Tô Linh Phong, chỉ có phòng của Hứa Nặc là sát vách với phòng nàng, trong đó không có ánh sáng hay tiếng động gì, chắc giờ này họ đang phụ giúp ở sảnh yến hội.
Trong phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu nhẹ từ pha lê dịu dàng tỏa ra, bao trùm cả căn phòng, một bầu không khí ấm áp mà mơ hồ!
Tô Linh Phong muốn tắm rửa đi ngủ, nhưng Mặc Vấn Trần vẫn nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt dịu dàng như thể sắp nhỏ nước ra tới nơi, hắn không hề có ý định rời đi.
"Huynh còn không đi đi?" Tô Linh Phong cố ý sầm mặt lại, lạnh lùng nói.
"Ta không muốn rời đi! " Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong, trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình.
Hắn chỉ muốn cả đời ở bên Tô Linh Phong, không muốn xa nàng dù chỉ một khắc, bóng dáng nàng vừa rời khỏi tầm mắt, hắn đã không chịu được mà tìm kiếm xung quanh, mới xa nhau được một lúc mà hắn đã cảm thấy như đã xa lâu lắm rồi, trái tim và tâm trí hắn tràn ngập khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, có cả đôi mắt trong veo và lạnh lùng kia…
Trước khi gặp Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như thế này, cảm giác lạ lẫm kỳ cục này ngày càng trở nên tồi tệ hơn!
Cách đây rất lâu, hắn từng hỏi "lão yêu bà": "Tình yêu là gì?"
Bà ta