“Thương Ngô, đừng quên, ngươi cùng Tô Linh Phong là quan hệ thầy trò!” Tá Dịch sau một hồi trầm mặc, đột nhiên trả lời.
Hắn vẫn có điểm khác với Thương Ngô, Thương Ngô so với hắn càng không nên đối với Tô Linh Phong như vậy…
Tá Dịch trong lòng cố hết sức tìm lời bào chữa cho mình, muốn giảm bớt cảm giác tự trách và áy náy trong lòng mình, nhưng…cách tự biện minh cho bản thân như thế này cũng không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến hắn cảm thấy bản thân càng khốn nạn hơn.
Mạc Vấn Trần ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm Tá Dịch, nói một cách bình thản: “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ thầy trò giữa ta và Phong nhi có vấn đề gì cả, với tính khí của Phong nhi, nếu như muội ấy cũng thích ta, ngươi nghĩ rằng muội ấy sẽ để ý đến mấy chuyện này sao?”
“…” Tá Dịch nghe xong lời này, môi mỏng mím chặt, không nói nên lời, hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm.
Mặc dù hắn và Tô Linh Phong chỉ mới ở bên nhau được vài tháng, nhưng tính khí của nàng ấy như thế nào hắn vẫn hiểu rất rõ, Tô Linh Phong là kiểu người làm theo ý mình, người có chính kiến vững vàng, sẽ không dễ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài như lễ nghi, thế tục, hay lời nói của người khác, hoặc là, có những thứ mà người khác nghĩ là chuyện rất nghiêm trọng, nàng căn bản lại không hề để mắt đến…
Với một tâm hồn tự do cao ngạo như vậy, nếu nàng đã chắc chắn một chuyện, hoặc một người nào đó, sao lại có thể để ý đến ánh nhìn và cảm nghĩ của người khác nữa chứ.
Dù người khác có nhìn ngó như nào, đối với nàng ấy, cơ bản không có chút ý nghĩa nào cả…
Mạc Vấn Trần nhìn sắc mặt Tá Dịch có chút ngẩn ngơ, biểu cảm trên khuôn mặt không ngừng chậm lại, khẽ thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: “Tá Dịch, ta sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Phong nhi, bao gồm cả bản thân ta, chút lo lắng kia có ngươi là không cần thiết.”
Tá Dịch nghe xong, cũng lại im lặng không nói gì, chỉ khẽ cau mày, nhìn thắng vào mắt Mạc Vấn Trần, trong mắt lộ ra một tia không tin tưởng.
Mạc Vấn Trần không quan tâm đến ánh mắt của Tá Dịch, lại tiếp tục nói: “Ta biết ngươi cũng thích Phong nhi, bị một cô gái đặc biệt như vậy thu hút là một điều rất bình thường.
Nếu ngươi thích muội ấy, ngươi có thể theo đuổi.
Ta không ngại cạnh tranh công bằng với ngươi.”
Khi Mạc Vấn Trần nói ra lời này, vẻ mặt của hắn tràn đầy tự tin, giọng điệu lạnh nhạt bình thản, nhưng thực tế trong lòng không phải như vậy.
Hắn đang thầm lo lắng, lo rằng cô nhóc kia bây giờ mới chỉ có mười ba, mười bốn tuổi lại có số đào hoa như vậy, thêm mấy năm nữa chắc đến bao nhiêu trời? Hắn có thể đoán trước được, sau này hắn sẽ phải không ngừng tống cổ những bông đào thối xung quanh cô…
…Số khổ thiệt mà!
Đối với Tá Dịch, Mạc Vấn Trần không dám bất cẩn, hắn phải thừa nhận rằng, thằng nhóc này rất ưu tú, phẩm chất, ngoại hình, thực lực, xuất thân và cả tình yêu dành cho Tô Linh Phong, so với hắn cũng không có gì quá khác biệt, có thể xem là đối thủ mạnh trên con đường tình cảm của hắn.
Hắn nhất định phải dốc mười phần sức lực của mình để vượt qua Tá Dịch.
Trước hết, về khí thế không thể nào thua hắn được!
Cạnh tranh công bằng? Tá Dịch sững sờ một lúc rồi bất chợt nhận ra, đúng nhỉ, hắn đang bối rối cái gì vậy? Qua cuộc trò chyện với Tô Linh Phong vào buổi trưa, nàng ấy tiết lộ với mình rằng, nàng rõ ràng vẫn chưa thích bất kì ai.
Vậy thì hắn vẫn còn cơ hội, hắn hoàn toàn có thể cạnh tranh mà…
“Được, vậy thì cạnh tranh công bằng đi!” Tá Dịch gật đầu với Mặc Vấn Trần.
Nói xong hắn cũng không ở lại nữa, cắm cự kiếm về sau lưng, xoay người bước ra khỏi rừng phong đỏ.
“Mau nhìn xem, có người từ rừng phong đỏ đi ra rồi kìa!” Một vài học sinh vẫn luôn quan sát động tĩnh trong rừng đều nhìn chằm chằm vào người đang bước ra từ rừng phong đỏ.
“Ơ, là Tá Dịch điện hạ, thầy Thương Ngô đâu?”
“Thầy Thương Ngô…thầy ấy, không phải thầy ấy bị đánh bại rồi chứ??” Một cậu trẻ vẻ mặt ủ rũ, lo lắng nói.
“Sao có thể như thế được! Ngươi đừng có ăn nói xà lơ, thầy Thương Ngô lợi hại như vậy, không có thua được đâu!” Một số học sinh sùng bái Mạc Vấn Trần, tuyệt đối sẽ không bao