Tô Linh Phong thích ăn một số loại trái cây tươi sau bữa ăn, Hứa Nặc thường tự mình đến vườn cây ăn quả của thành để hái đủ loại trái cây.
Nàng ta rửa sạch cẩn thận, cắt thành từng miếng nhỏ, đặt trên đĩa pha lê rồi đưa cho Tô Linh Phong ăn.
Hôm nay Hứa Nặc đã hái xong trái cây, nàng ta cầm theo một giỏ tre nhỏ đựng đầy trái cây đi về phía Lâm Phong Uyển.
Nàng ta nhìn thấy Tá Dịch đang ôm cánh tay của Tô Linh Phong từ xa, Tô Linh Phong bỗng nhiên quay lại, lạnh lùng nói một cái gì đó với Tá Dịch, rồi nàng thoát ra khỏi bàn tay của Tá Dịch, lao vào Lâm Phong Uyển mà không quay đầu nhìn lại.
Tá Dịch một mình đứng dưới tán liễu rủ, vẻ mặt tuyệt vọng…
Hứa Nặc dừng bước, có chút do dự, nàng ta nên đợi Tá Dịch Điện hạ rời đi, hay là đi bộ tới luôn đây? Vị trí mà hắn đứng là đường duy nhất để vào Lâm Phong Uyển…
Còn nữa, chuyện gì đã xảy ra giữa Tá Dịch điện hả và tiểu thư vậy? Chẳng phải ban ngày bọn họ vẫn cùng nhau ăn cơm và đi dạo sao? Cảnh vừa là rồi thế nào, hình như giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không vui?
Đương nhiên Hứa Nặc đã nghe rất nhiều lời đồn đoán trong thành về mối quan hệ không rõ ràng giữa Tô Linh Phong và Tá Dịch, nhưng nàng ta không thực sự tin vào điều đó.
Khi ở Gia Thành và khi trên đường đi từ Gia Thành đến Tô phủ ở Lê Thành, Hứa Nặc đã nhìn thấy tận mắt mối quan hệ giữa Tô Linh Phong và Tá Dịch.
Khi đó, Tá Dịch chỉ là hộ vệ của Tô Linh Phong.
Tuy là khi đó thái độ của Tô Linh Phong với hắn rất tự nhiên, cũng không phân chia rõ ràng cấp bậc chủ tớ, nhưng nếu nhìn qua hai người họ thì dường như không cảm thấy mối quan hệ tình nhân yêu đương lẫn nhau.
Tuy nhiên lần này Tá Dịch bỗng nhiên xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Tô Linh Phong với tư cách là Tam hoàng tử của Ninh Viễn Quốc, Hứa Nặc thực sự rất ngạc nhiên.
Nàng ta cũng nhận thấy rằng ánh mắt Tá Dịch nhìn Tô Linh Phong có chút khác lạ, nhưng nàng ta cảm thấy rằng, đây cũng là một sự thay đổi một phía của Tá Dịch.
Chẳng lẽ vừa rồi… Tá Dịch Điện hạ bày tỏ điều gì với tiểu thư? Tiểu thư… nàng ấy không đồng ý?
Trong lòng Hứa Nặc đã đoán được.
Tá Dịch đứng ở phía xa, vẫn đứng im như tượng đá, đứng không cử động dưới tàng cây.
Hứa Nặc do dự một hồi, cuối cùng nhấc chân đi về phía trước.
Hứa Nặc biết rằng mặc dù nàng ta không ở quá gần nơi Tá Dịch đang đứng, nhưng với sự tu luyện của Tá Dịch, có lẽ hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng ta lâu rồi.
“Tá Dịch … Điện hạ.” Hứa Nặc đi đến trước