Tô Dục Mẫn chửi mắng một hồi lâu, nhìn sang thấy Tô Linh Phong vẫn thờ ơ như vậy, thì lại càng thêm tức giận hơn nữa, cô ta đột nhiên hạ giọng, lẩm nhẩm gì đó trong miệng, sau đó giơ tay trái lên, phóng một khối băng thô bằng ngón tay cái dài khoảng nửa thước bay về phía Tô Linh Phong!
Tô Linh Phong sớm đã có sự đề phòng cô ta, cô đang ngồi trên ghế đá lại vung chân nhảy bật dậy, ung dung nhanh nhạy tránh khỏi khối băng kia, sau đó ngồi lại trên mặt ghế đá một cách vững vàng.
Trong phút chốc Tô Dục Mẫn không thể tin nổi, cô ta mở to hai mắt nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn cũng ngạc nhiên há hốc hình chữ "o".
Cái đồ phế vật này lại có thể tránh khỏi được băng chùy của cô ta chứ?! Làm sao có thể!
Băng chùy cô ta bắn ra không lớn, ngay cả tốc độ và sức lực cô ta đều khống chế rất tốt, sẽ không đến nổi làm Tô Linh Phong bị thương đến mức người khác có thể phát hiện được, nhưng đủ để Tô Linh Phong nếm một chút đau đớn, trước đây Tô Dục Mẫn đều đối phó với Tô Linh Phong như vậy, Tô Linh Phong dù bị cô ta đe dọa nhưng cũng không dám đi nói cho cha biết.
Nhưng mà hôm nay tại sao lại không đánh trúng được Tô Linh Phong? Thân pháp kỳ lạ đó của cô ta là học được từ ai vậy chứ?
Nhân lúc Tô Dục Mẫn còn đang sững sờ, Tô Linh Phong múc lấy viên thịt viên cuối cùng trong chén, cổ tay khẽ lật lại, cái thìa nghiêng qua, viên thịt kia nằm trong thìa liền bay đi, bắn thẳng vào trong cái miệng còn đang há hốc của Tô Dục Mẫn...
"Bộp!"
"..."
"Khụ… khụ khụ..."
"Ọe..."
Viên thịt kia bay đến với tốc độ vô cùng nhanh, lại vô cùng chuẩn xác bay vào trong miệng Tô Dục Mẫn, Tô Dục Mẫn vốn vẫn đang ngây người nên không kịp phản ứng lại, ngay lập tức liền ho sặc sụa, tiếc rằng viên thịt kia lại kẹt cứng trong cổ họng cô ta, có ho bao nhiêu cũng không ra được, chỉ đành cúi người nôn khan.
Tô Linh Phong không thèm nhìn Tô Dục Mẫn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về bụi hoa ngoài sân, cất giọng lạnh nhạt nói: “Còn không ra ngoài!”
Trong bụi hoa vang lên tiếng sột soạt, sau đó hai cô gái ăn mặc kiểu dáng tỳ nữ đi ra ngoài.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ tình hình bên trong viện, trên mặt hai người tỳ nữ liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc đến hoang mang, đại tiểu thư lại đang yên lành ngồi trên ghế đá, mà nhị tiểu thư Tô Dục Mẫn lại đang khom người vừa ho khan vừa nôn ọe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng bọn họ còn nghe thấy tiếng nhị tiểu thư dạy dỗ đại tiểu thư, mà đại tiểu thư vẫn không dám hó hé tiếng nào...
Bởi vì do góc nhìn nên bọn họ không nhìn thấy Tô Dục Mẫn bắn khối băng chùy về phía Tô Linh Phong, đương nhiên họ cũng không nhìn thấy Tô Linh Phong ra tay đánh lại.
"Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ mà!" Tỳ nữ mặc đồ màu vàng vội