Đêm khuya, Tô Linh Phong và rồng con lén lút đi ra vườn lê, sau đó đi tới Bách Hương Cư ở phía đông Tô phủ.
Không giống với vườn lê tĩnh mịch ngay cả một tên lính canh cũng không có, Bách Hương Cư chính là chỗ ở của tiểu nữ mà Tô Hoành thương yêu nhất, Tô Dục Mẫn, sân trong có không ít thị vệ và lính đi tuần.
Tô Linh Phong đưa mắt ra hiệu với rồng con: Trông cậy vào ngươi.
Rồng con ngẩng đầu, chi trước vỗ vào lồng ngực nhỏ xíu, rất tự tin vẫy vẫy cái đuôi, thế rồi nó như một ánh sao băng lao vút về phía mấy tên thị vệ tuần tra đằng kia, luồng khí từ người nó xộc thẳng vào người bọn họ!
Mặc dù khí của một con rồng con đang ở dạng linh hồn không hề có uy áp thật sự nhưng vẫn đủ khiến không khí giảm đi vài độ, mấy tên thị vệ bị khí rồng đập trúng, không nhịn được mà rùng mình.
Tên hộ vệ thứ nhất nghi hoặc: Cơn gió lạnh này từ đâu đến vậy?
Tên hộ vệ thứ hai tiếp lời: Phải đó, có chuyện gì thế nhỉ?
Tên hộ vệ thứ ba nhăn mày: Cơn gió lạnh này có tính tà, gió vừa thổi tới, da dầu ta đã sởn hết cả lên...
...
Lúc này rồng con đã đi xa mấy trượng, cái miệng nhỏ của nó hé ra, từ cổ họng phát ra tiếng kêu không quá vang dội nhưng vẫn vô cùng chói tai: A!"
Tiếng động gì vậy?
Viết gì đó
Đi xem nào!
Chương trước
Chương sau
Mấy tên lính tuần lật đật chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Mấy tên lính tuần lật đật chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Rồng con đã bay tới một nơi khác, nó lại tiếp tục ngoác cái miệng không răng của mình ra và hét: A! A!
Hộ vệ trong sân nghe thấy tiếng động, cũng lần theo để kiểm tra.
Rồng con lặp lại hành động vài lần như thế, sau khi những hộ vệ gần đó đều bị nó dẫn dụ đi cả rồi, lúc này Tô Linh Phong mới lén lút bí mật bay vào trong sân, lẻn vào phòng của Tô Dục Mẫn...
Trong phòng, Tô Dục Mẫn đang nằm trên một chiếc giường màu hồng, cô ngủ rất ngon, Băng Nguyên trượng được treo trên một cái giá dài hơn một mét được chạm trổ hoa mỹ đặt trên đầu giường.
Tô Linh Phong lắc đầu, không biết tiền cô ta có phơi ra ngoài như thế này không?