Tô Linh Phong đi dạo chậm rãi trên phố, chiêm ngưỡng phong cảnh đường phố và phong tục dân gian nơi đây, ký ức của “tiền thân” dù gì cũng chỉ là ký ức của người khác, muốn hiểu được thế giới xa lạ này, đương nhiên phải dùng chính hành động của mình.
Liễu Nhi đã theo dõi Tô Linh Phong một cách thận trọng ở phía sau, đôi khi có chút bực bội không muốn liếc nhìn bóng lưng phía sau của tiểu thư nhà mình.
Nhiều người gần đó nhìn Tô Linh Phong với ánh mắt kỳ lạ, không là bĩu môi thì là nghi ngờ, hơn nữa họ còn muốn tránh xa cô càng xa càng tốt.
Với tình hình bây giờ, Tô Linh Phong cảm thấy không hề ngạc nhiên, tuy rằng cơ thể “tiền thân” ở nhà tương đối vô dụng, nhưng vậy mà lại thường xuyên giao du cùng mấy tên ăn chơi, xã hội đen ở ngoài, bọn họ đánh bạc nàng cho tiền, bọn họ đánh nhau nàng ta cổ vũ… đây hoàn toàn là một phiên bản cổ trang của gái hư! Cả ngày đều cười một cách khoa trương, làm ầm ĩ cả lên, nhưng chưa bao giờ có thời gian đi dạo một cách an tĩnh như thế này.
“Ồ, đây không phải là Tiểu Phong sao? Đã nhiều ngày không gặp em rồi, em đây là muốn đi đâu thế?” Một tiếng cười phát ra từ phía sau Tô Linh Phong, sau đó, một người đàn ông khoảng 20 tuổi ăn mặc xuềnh xoàng đi vòng qua trước mặt Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong nhíu mày, lục trong trí nhớ, rất nhanh liền nhớ ra người này, hắn ta là một trong những kẻ ăn chơi mà “tiền thân” trong thân thể Tô Linh Phong hay đi cùng, đại thiếu gia của nhà họ Triệu phân phối thực phẩm, Triệu Trình.
Tô Linh Phong không định để ý đến người này, vì vậy rảo bước qua hắn và tiếp túc đi về phía trước.
Liễu Nhi giật mình một hồi liền vội vàng đi theo.
Triệu Trình sửng sốt một lúc rồi đuổi theo ngay sau đó: “Tiểu Phong sao lại không để ý đến anh?” một đôi mắt trộm nhìn Tô Linh Phong với ánh mắt mê hoặc từ trên xuống dưới, sau đó nói tiếp: “Đừng nói, em so với trước kia có chút khác, khuôn mặt này khi rửa sạch xong, nhìn khá ổn.
”
Tô Linh Phong hiện không trang điểm, trang phục màu trắng cùng khuôn mặt mộc, sạch sẽ mà