Trong tất cả những đội đi săn dị thú, chỉ e đội của Tô Linh Phong là ít người nhất, nhưng trong bốn người này, thực lực của ba người gồm Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang đều thâm sâu khó lường, tuy căn cơ về đấu khí và linh thuật của Tô Linh Phong còn thấp nhưng kinh nghiệm tác chiến lại phong phú, lại thêm một thân khí lực và tốc độ quỷ dị, cũng sẽ không trở nên gánh nặng.
Về thực lực, sức mạnh tổng thể của đội họ có thể so sánh với thực lực trung bình của dân trong nghề, về nhân số, cũng không quá nhiều đội có nhiều người hơn họ, ít nhất, mỗi người bọn họ đều có thể đơn thân độc chiến mà không cần đặc biệt phối hợp với nhau, cũng như không phải đặc biệt che chở bất cứ ai.
Tô Linh Phong sở dĩ lúc trước nhẫn nại đợi Mặc Vấn Trần hàn huyên với Ba Da là vì nếu có Mặc Vấn Trần vào đội thì vẫn mạnh và tốt hơn là tùy tiện gia nhập vào một đội mạo hiểm xa lạ.
Phối hợp giữa đoàn đội tuy quan trọng, nhưng sự phối hợp ăn ý giữa đồng đội đó không phải một sớm một chiều là có thể luyện ra được, đôi Beavis và Hạo Thiên tuy không tệ về mặt này, nhưng nếu đột ngột thêm vài người ngoài xa lạ vào thì e là sẽ không còn phối hợp hài hòa như vậy nữa.
Tiến vào lối rẽ bên phải sơn cốc, đi lên phía trước không xa chính là một nhánh sông, phút chốc đã không có đường nữa, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp không thấy mặt trời, dưới chân là dây leo, cỏ dại sinh sôi, cũng may có Nguyệt Quang ở phía trước mở đường, tốc độ tiến lên của bốn người cũng không phải bị giảm.
"Tiểu Phong Phong, sao cứ là người ta mở đường vậy hả, người ta vất vả, hao phí linh lực lắm đó!.
" Nguyệt Quang cố ý ai oán nhìn Tô Linh Phong, cố gắng tranh thủ sự đồng tình của nàng.
"Vật phải tận dụng hết khả năng của nó, người thì phải tận dụng hết tài năng của mình.
" Mặc Vấn Trần vỗ vai Nguyệt Quang, ôn nhã nói: "Vậy chứng tỏ ngươi là nhân tài.
"
"Thật hả?" Nguyệt Quang liếc Mặc Vấn Trần, lại quay đầu nhìn Tô Linh Phong: "Thật không thật không? Tiểu Phong Phong? Trong mắt ngươi, ta là nhân tài hả? Tiểu Phong Phong không bỏ ta đúng không, Tiểu Phong Phong cần dựa vào ta đúng không?"
"Oẹ… tên tinh linh không biết xấu hổ này lại lên cơn nữa rồi.
" Tiểu Bạch làm bộ nôn mửa.
"Ừ.
" Tô Linh Phong gật đầu một cách rất chân thành: "Từ nhân tài không đủ để hình dung ngươi đâu, ngươi là thiên tài.
"
"A! Tiểu Phong Phong cho rằng ta là thiên tài sao? Oh wow wow wow, ta vui lắm chết đi được, Tiểu Phong Phong đánh giá ta cao vậy!"
"Ngươi biết thiên tài hơn nhân tài ở chỗ nào không?" Tô Linh Phong lại nói.
"Hơn cái gì?" Đôi mặt hoa đào của Nguyệt Quang loé lên lấp lánh, tò mò hỏi.
"Hơn được chữ 2().
" Tô Linh Phong bình tĩnh đáp.
()Chữ nhân: 人, chữ thiên: 天, chữ 2: 二, ghép chữ 2 lên chữ Nhân sẽ được chữ Thiên.
"Phụt! Ha ha ha! " Mặc Vấn Trần nghe vậy thì cười to không ngớt, trong lòng vô cùng thoả mãn dễ chịu, nhìn tiểu nha đầu luôn đeo bộ mặt lạnh, cảm giác chặt chém người khác thật thoải mái!
"Khụ! " Tá Dịch đưa tay lên môi ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ hả hê buồn cười của mình.
"Tiểu Phong Phong bắt nạt người ta! " Nguyệt Quang che mặt khóc lóc chạy đi.
"Chủ nhân, hắn bị sao vậy? Nhiều hơn chữ 2 là xấu à?" Tiểu Bạch trừng đôi mắt xanh thẳm, khó hiểu nói.
"Không, rất tốt, chỉ là kích động quá, vui đến phát khóc đó mà.
"
"Oh.
"
Bốn người tìm tòi trong sơn cốc Tùng Ngâm hai ngày cũng không phát hiện dị động gì của dị thú, nhưng lại săn được không ít ma thú.
Ma thú từ cấp 4 trở xuống, chỉ cần không phải số lượng quá nhiều, một mình Tô Linh Phong đều có thể giải quyết hết, đụng đến ma thú cấp cao hơn, mấy người còn lại mới ra tay giúp đỡ.
Trong đó đụng được ma thú cấp cao nhất là gấu Cuồng Liệt Hỏa cấp 6 dẫn theo một bầy gấu Liệt Hỏa cấp 5, Tô Linh Phong chỉ có thể miễn cưỡng chọi tay đôi với hai con gấu Liệt Hỏa cấp 5, không dám đụng con gấu Cuồng Liệt Hỏa cấp 6 bên