Giọng nói này bất ngờ vang lên làm chuyển sự chú ý của mọi người trong cửa hàng ma thú ra phía ngoài cửa, Tô Linh Phong cũng nhướng mày nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Có hai người bước vào trong tiệm, đi vào đầu tiên là một thiếu niên có dáng dấp cao lớn, nụ cười trên mặt lại mang theo chút vô lại, phía sau hắn là một vị thiếu niên môi hồng răng trắng, có diện mạo phi thường tuấn tú.
Tô Linh Phong có chút ngoài ý muốn mà nhướng nhướng đôi mi thanh tú, ở trong trí nhớ nàng không có chút ấn tượng với người đi đầu tiên, nhưng người phía sau nàng lại biết rõ, hắn chính là người mà nguyên thân vất vả theo đuổi gần 6 năm, cuối cùng hại nha đầu ngốc kia bỏ mạng, khiến nàng xuyên vào thân thể này, là Tam thiếu gia nhà Bá tước tên là Lâm An Chi.
Tô Linh Phong có một suy nghĩ ác ý: Hắn như thế nào không được gọi là Lâm Bình Chi nhỉ…
Thanh âm của Lâm An Chi thì Tô Linh Phong nhận ra nên nàng khẳng định không phải là người vừa hét lên, nên thanh âm vừa rồi là do người phía trước gọi, không biết tại sao người này lại nhúng tay vào chuyện của nàng, chẳng lẽ trên thế giới này lại có nhiều người thích lo chuyện bao đồng như vậy sao?
“Tam thiếu gia.
” Mấy người tiểu nhị trong cửa hàng ma thú đồng loạt hướng Lâm An Chi hành lễ.
“Ừm.
” Lâm An Chi đáp lại một tiếng đầy vẻ ngạo mạn.
“Một quả trứng ma thú đã chết rồi mà lại bán được một trăm đồng vàng?” Chàng thiếu niên dáng dấp cao lớn kia dùng khuỷu tay huých nhẹ Lâm An Chi, cười nói: “Này, tiểu nhị nhà ngươi cũng thật biết cách kiếm tiền về nha!”
Thái độ Lâm An Chi đối với thiếu niên này xem ra vẫn tương đối khách khí, nhàn nhạt nói: “Nên như vậy.
”
“Được rồi, đồ nhà ngươi, ngươi có quyền nha.
” Thiếu niên kia chụp nhẹ bả vai Lâm An Chi một cái, quay đầu nói với tiểu nhị: “Quả trứng kia, liền bán cho vị tiểu thư này đi.
”
“Này…” Tiểu nhị liếc mắt về phía Lâm An Chi, xem thái độ thiếu gia đối với thiếu niên này, hẳn là bằng hữu, thân phận người này cũng nhất định không đơn giản, nhưng mà phát sinh chuyện này, tốt nhất là nên nghe theo ý của thiếu gia nhà mình, không thể nào nghe người khác nói nha.
“Việc làm ăn của cửa tiệm ma thú luôn luôn là nhị ca ta quản.
” Lâm An Chi rõ ràng không muốn quản chuyện này.
“ Ngươi không phải là Tam thiếu gia của Lâm gia sao? Ngươi không thể cho ta chút thể diện này sao?.
” Thiếu niên này không tính buông tha Lâm An Chi mà đáp lại.
Lâm An Chi hơi hơi nhíu mi một chút, hắn thật sự không muốn dính dáng vào chuyện này, sợ nữ tử Tô Linh Phong này lại nghĩ hắn có ý với nàng, nhưng mà hiển nhiên hắn không thể không cho vị bên người