"..." Mới tỉnh ngủ đã đòi ăn, quả nhiên là nàng đang nuôi một con heo.
Tô Linh Phong chau mày, thầm suy tư, không biết liệu có nên thả thứ này ra hay không…
“Mẹ ơi, mẹ mẹ ơi, mở cửa ra đi mà, người ta đang đói lắm, đói lắm lắm luôn á mẹ… Đoàn Tử sắp chết đói rồi, Đoàn Tử thật đáng thương…” Thấy Tô Linh Phong không chút phản ứng, cái miệng hồng hồng bé xinh của Đoàn Tử bèn gào lên.
“Im…còn nói ta ồn ào nữa hả? Cái thứ thiểu năng như ngươi mới ồn ào nhất đấy! Hừ, cái đổ nhõng nhẽo, thiểu năng, tham ăn!” Tiểu Bạch nghe Đoàn Tử truyền âm gào khóc thì đảo mắt, bĩu môi khinh bỉ.
“Mẹ yêu ta nhất, ngươi ghen tị chứ gì.”
“Ta mà lại ghen tị với cái con thú ngu lâu dốt bền, chỉ biết hả họng ăn lại còn ham ngủ như ngươi á hả? Giỡn vừa thôi!” Tiểu Bạch nổi cáu.
“Ngươi đang ghen tị chứ gì! Ghen tị, ghen tị, ghen tị!”
“Im! Không cãi nhau nữa!” Tô Linh Phong chịu không nổi, phải quát cho chúng ngưng lại.
Sau đó niệm thầm chú ngữ triệu hoán, triệu hoán Đoàn Tử.
Tá Dịch thấy trên người Tô Linh Phong chợt hiện lên vòng sáng của triệu hoán trận thì không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt, nha đầu này thu ma sủng hồi nào cơ chứ? Lòng hắn bỗng khẽ động, chẳng lẽ thật là…
Phút chốc, một cục thịt màu ngà sữa hình viên cầu bật ra từ không trung, nó lập tức lao về phía Tô Linh Phong, áp sát lên mặt nàng dùng hết sức cọ.
“Mẹ mẹ, Đoàn Tử yêu mẹ, Đoàn Tử muốn ăn…”
“Đây… Đây là?” Tá Dịch trợn mắt, giật mình hỏi: “Cái gì đây?!” Hắn chưa từng thấy ma thú thế này bao giờ…
Nguyệt Quang nghe thấy trong xe bỗng nhiên xuất hiện một giọng trẻ con non nớt, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, vỗ vỗ vào vách xe và hỏi: “Nè, Tiểu Phong Phong, ai đang nói chuyện đó?”
Mặc Vấn Trần nhướn mày, hắn hơi kinh ngạc, tiểu nha đầu này lại triệu hoán thú Cố Lợi ra? Ngay trước mặt Tá Dịch và Nguyệt Quang?
Xem ra, nàng có chút tin tưởng Tá Dịch và Nguyệt Quang…
Tô Linh Phong vất vả kéo Đoàn Tử ra khỏi mặt, để nó ngồi xuống bên cạnh, rồi lấy một bao thịt nướng lớn ném qua cho nó.
Đoàn Tử vốn không cam lòng, định trèo lên người Tô Linh Phong tiếp, nhưng khi thấy thịt nướng thì lập tức ngoan ngoãn, nó dùng móng vuốt giữ lấy miếng thịt và bắt đầu cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Tiểu Bạch thấy vẻ mặt thỏa mãn khi được ăn ngon của Đoàn Tử thì nuốt nước miếng, sau đó lại ngoảnh đầu sang một bên, bĩu môi khinh thường: “Hừ, đồ tham ăn đúng là cái đồ tham ăn!”
Tô Linh Phong vứt Đoàn Tử sang một bên rồi mới nói với Tá Dịch và Nguyệt Quang: “Nó là Đoàn Tử, là ta phát hiện ra lúc ở dưới hang.”
Tuy nàng không giới thiệu cụ thể lai lịch của Đoàn Tử, nhưng thân phận của nó đã quá rõ ràng, thời điểm đó, địa điểm đó, có thể được Tô Linh Phong thu làm ma sủng, ngoại trừ con ma sủng khiến cho vô số người sưu tầm dị thú điên cuồng kia còn có thể là gì…
Chẳng trách nàng lại buông tha cho ba con thánh thú kia…
Nguyệt Quang quay đầu nhìn vào trong xe, trông thấy Đoàn Tử nhai ngấu nghiến bên trong, bèn mở to ánh mắt ngưỡng mộ, hoảng sợ nói: “Nè nè nè, không ngờ lại là thú luân hồi Cố Lợi! Tiểu Phong Phong, muội may thật đó!”
“Thú luân hồi Cố Lợi?” Tá Dịch nghe vậy, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ, Thú luân hồi, đây chính là ma sủng trong truyền thuyết đấy!
Lão yêu tinh Nguyệt Quang này sống lâu hơn hắn mấy trăm năm, tri thức cũng phong phú hơn hắn, nếu Nguyệt Quang đã khẳng định đây là thú luân hồi thì đương nhiên không thể sai.
“Mẹ, Đoàn Tử muốn uống nước…” Bỗng nhiên Đoàn Tử lại ồn ào.
Tô Linh Phong tìm