Chủ nhân mượn lực sủng vật, nếu như mượn sức mạnh nguyên tố hoặc kỹ năng công kích, khi chuyển đổi sức mạnh, thi trên người chủ nhân và ma thú được nuôi sẽ sáng lên ánh sáng nguyên tố cùng màu, thậm chí phải biến thân.
Nhưng mượn loại kỹ năng phụ trợ, khi sức mạnh chuyển hóa quá lớn, từ bề ngoài thân thể của chủ nhân và ma thú được nuôi sẽ không nhìn thấy bất cứ thay đổi gì, còn thuần phòng ngự vật lý và tấn công ma thú như của Đoàn Tử thì rất hiếm! Bất cứ ai cũng không thể ngờ được rằng vật nhỏ mềm mại mũm mĩm này, lại là một tên da dày thịt thô, có lực phòng thủ vô địch!
Đó là lý do tại sao Tô Linh Phong dám ngang nhiên gian lận, ở ngay trước mặt mọi người, mượn sức phòng thủ không ai địch nổi của Đoàn Tử!
Tuy nhiên, nàng không mượn sức tấn công vật lý của Đoàn Tử, một là nàng sợ bị phát hiện khi sức mạnh quá lớn, hai là sức tấn công của bản thân nàng đã đủ mạnh để đối phó với cô gái mặc đồ đỏ chanh chua này, hoàn toàn không cần mượn tới sức mạnh bên ngoài.
Tô Linh Phong thả lỏng cơ thể và tâm trí của mình, nhận lấy nguồn sức mạnh đang không ngừng tiến vào cơ thể nàng từ người Đoàn Tử, cho đến khi nàng cảm giác được sức mạnh của Đoàn Tử đã thành một thể và có mối liên hệ chặt chẽ không thể tách rời….
Sau khi Đoàn Tử truyền sức mạnh phòng ngự của mình cho Tô Linh Phong, cơ thể nho nhỏ trở nên mềm mại hơn, tứ chi dang rộng, mệt mỏi nằm trên đầu Tô Linh Phong.
Lúc này, cô gái áo đỏ cũng đã ngưng tụ đấu khí trên tay, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, nở nụ cười lạnh lùng nhìn Tô Linh Phong, trong mắt lóe lên ánh sáng tàn bạo...
Cô gái mặc đồ đỏ vung tay lên, nhanh chóng lao về phía Tô Linh Phong, vỗ mạnh vào ngực nơi yếu ớt nhất của nàng!
Thật là tàn nhẫn!
Ra tay liền muốn lấy mạng!
Cô gái mặc đồ trắng này thậm chí còn không mở áo giáp đấu khí, chẳng lẽ cũng chỉ là một võ sĩ sơ cấp thôi sao?
Như vậy mà cũng dám yêu cầu tỉ thí, còn để người ta ra tay trước, thật sự không biết tự lượng sức mình.
Một số người xung quanh lắc đầu tiếc nuối, trong khi những người khác chỉ đơn giản là nhắm mắt lại...
Cô gái trên mặt đất không khỏi khẽ mở đôi môi nhợt nhạt, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Nhưng cô chỉ thấy Tá Dich mặt không thay đổi đứng ở đó, không thấy một tí lo lắng nào, ngay lập tức lại nhịn được tiếng hét chuẩn bị xông ra khỏi cổ họng…
"Bùm!"
Một chưởng thâm độc chưởng đấu khí của cô gái mặc đồ đỏ cuối cùng cũng đáp xuống ngực Tô Linh Phong!
Ngay sau đó, xuất hiện một chuyện khiến người khác không thể tin được!
Tô Linh Phong không bị đánh bay ra ngoài như mọi người dự đoán, cũng không nôn ra máu ngã xuống đất bỏ mạng, mà mặt vẫn bình tĩnh đứng ở đó, không hề động đậy, thậm chí không nhúc nhích nửa bước...
Mà ngược lại là cô gái mặc đồ đỏ kia bị đẩy lui mấy bước xa, đấu khí trong tay đã tản đi, bàn tay không ngừng run rẩy, những giọt mồ hôi lớn ở trên khuôn mặt không ngừng rơi xuống.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Thế mà nàng lại không bị làm sao hết!”
"Làm sao có thể! Nàng thậm chí còn chưa mở cả áo giáp đấu khí!”
"Chẳng lẽ trên người nàng còn có loại áo giáp phòng ngự nào nữa sao?”
"..."
Mọi người mở to đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa mới nhìn thấy...
Trong lòng cô gái áo đỏ cũng lộ ra vẻ khó tin, vẫn còn chưa thể tỉnh táo lại.
Nàng bị một chưởng đấu khí của cô ta đánh vào ngực, nhưng lại không xảy ra chuyện gì cả? Mà ngược lại là cô ta bị đẩy lùi mấy bước! Làm sao có thể như vậy? Điều này sao có thể...
Hơn nữa tay của cô ta...!Tay của cô ta bây giờ rất tê, cánh tay dường như không nhấc lên nổi nữa.
“Bây giờ, đến lượt ta.” Tô Linh Phong nhẹ giọng nói.
"Không...!Ta không tin!" Cô gái mặc đồ đỏ đột nhiên thét lên chói tai: "Ngươi ăn gian, nhất định là ngươi ăn gian! Chắc chắn ngươi có mặc bảo giáp phòng ngự! Ngươi cũng quá không biết xấu