Editor: Ngoc Luyen
"Tuyết Nhi......" Trong tiếng hét đầy bi thương và đau đớn, Tích Phong hiện ra nguyên hình, biến thành ngân hồ (Hồ ly trắng).
Trong mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ, sắc bén như đao, nâng móng vuốt đang run rẩy lên, làm trời đất thay đổi.
Tung người nhảy lên, ngọn lửa hừng hực cháy trên bốn móng vuốt, giống như sao băng lướt qua trời xanh, biến mất ở nơi giao nhau giữa trời và đất......
Cho dù như thế nào, hắn nhất định phải gặp Tuyết Nhi lần cuối!!!
......
"Xem ngươi trốn ở đâu!"
Trên bầu trời thành phố của thế kỷ 21, Lôi Điện nhảy ra. Trong mây đen, hai bóng dáng thấp thoáng một trước một sau nhanh chóng bay qua.
"Bích Lạc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, chịu chết đi." Cửu Dao hét lớn một tiếng, trên mặt là nụ cười. Nữ Chiến Thần thì thế nào, mình muốn đánh cho nàng hồn phi phách tán.
"Mã tiểu thư......"
"Cẩn thận......"
Lôi công Điện Mẫu ở trên cao dùng sấm sét điện giúp nàng cũng vô ích, nhưng Cửu Dao bây giờ đã không phải là Cửu Dao của ngày hôm qua nữa, nàng chỉ còn lại một mạng cuối cùng, mạng này còn lợi hại gấp mười lần so với những mạng trước. Bọn họ vốn là Tiểu Thần, có một chút pháp lực, sấm đánh ra tuyệt đối không gây tổn thương đến nàng, cho nên khi nhìn thấy Bích Lạc sẽ chết dưới đao của nàng, trừ việc lớn tiếng nhắc nhở Bích Lạc cẩn thận, bọn hộ không còn biện pháp khác.
Bản thân Bích Lạc đã có chút chật vật, ngang hông, trên cánh tay đã bị đâm vài nhát. Mắt thấy dao găm đã đến trước mắt, nhưng nàng lại không còn khí lực để đánh trả.
Đúng lúc này, bầu trời rách ra một lổ hổng lớn, ánh sáng hiện ra, đúng là ánh sáng của cửa Thời Không mở ra......
"(⊙o⊙)..."
Cửu Dao sững sờ, nhân lúc vòng xoáy cửa Thời Không mở ra Bích Lạc đã tiến vào đường hầm Thời gian và Không gian.
"Đáng chết!"
Chính mình đã đợi lâu như vậy, ngày ngày mong đợi cánh cửa này mở ra, có thể trở về thời không của mình đoàn tụ với Tích Phong, không nghĩ rằng phải đợi lâu đến mức chín cái mạng đã chết tám cái, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Nhưng mà chết tử tế cũng không xong, khó khăn lắm mình mới có thể giết được Bích Lạc này, cửa lại mở ra, có phải đang làm khó dễ nàng hay không!
"Bích Lạc, ngươi có bản lãnh thì đừng chạy......"
Tức chết người không đền mạng.
Nhưng mà nếu cửa về nhà đã mở ra, không lý do gì nàng ở lại chỗ này nữa. Một khi Bích Lạc này trở về, có Thất Thải Phượng Hoàng tương trợ, đến lúc đó đừng nói mình muốn giết nàng, không bị nàng đuổi giết là đã phải cám ơn trời đất rồi, phải nhanh chóng trở về tìm Tích Phong từ từ tìm cách giải quyết thì tốt hơn!
......
Bích Lạc từ cửa Thời Không đi ra ngoài, chính là ngay phía trên Thần Đàn.
Nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể, hơn nữa tất cả xác chết đều trong trạng thái bị đóng băng, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
Người có năng lực đóng băng mọi thứ như vậy, trong trí nhớ chỉ có hai người, Tuyết Nhi và Lạc Băng. Tấm lòng Tuyết Nhi thiện lương, không có khả năng làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, còn lại chỉ có thể là Lạc Băng thôi.
Rốt cuộc cái gì khiến cho Lạc Băng tức giận như vậy? Lai có thể san bằng cả cung điện này!
Trong lúc bất chợt trên trời hiện ra những tia sáng kì lạ, từ phía xa truyền đến tiếng kêu của một loại thần điểu.
Bích Lạc ngẩng đầu, trên mặt lập tức tràn đầy sự kích động, từ từ rời khỏi mặt đất, bay lên không trung......
Mấy ông bạn già, đã lâu không gặp!
Băng Phượng hỏa Hoàng vây quanh người nàng, vui sướng bay vòng cao vòng thấp. Ánh sang thất thải trên người, bởi vì vui sướng mà càng chói mắt hơn so với ngày thường......
"Hỏng bét......" Cửu Dao đứng ở cửa đường hầm Thời gian và Không gian, sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Tốc độ của hai con súc sinh này cũng quá nhanh đi? Nhanh như vậy đã gặp được Bích Lạc, nếu bây giờ mình đi xuống, nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Hơn nữa...... Hơn nữa...... Phía dưới này chính là Thần Đàn của Yêu Giới.
Thần Đàn là vị trí trung tâm của Yêu Giới, cung điện vì bao quanh nó mà xây lên, hiện tại từ trên nhìn xuống, cung điện đã bị phá hủy hoàn toàn, cả Yêu Giới đều bị bao phủ trong tuyết trắng mịt mùng, cuối cùng ở đây đã có chuyện gì xảy ra?
Bích Lạc biết Cửu Dao sẽ đến sau mình, hiện tại mình đã có mấy ông bạn già ở bên cạnh, tất nhiên không cần sợ nàng. Nhưng mà nàng cũng không ở lại cửa Thời Không quá lâu, chỉ nghỉ ngơi một chút, rồi điều khiển hỏa Hoàng rời đi.
Hồ ly giảo hoạt như vậy, mình nếu vẫn luôn ở đó, có thể Cửu Dao sẽ không đi ra. Nếu muốn dẫn hồ ly ra ngoài, biện pháp tốt nhất chính là vờ tha để bắt thật. Huống chi, mình còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nàng muốn làm rõ, vừa rồi đã xảy ra việc gì! Còn có...... Tuyết Nhi đang ở đâu?
......
Đợi đến khi xác định Bích Lạc đã đi xa, Cửu Dao mới nhảy xuống mặt đất.
Ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra những thứ còn lại trên chiến trường, hy vọng có thể từ trong đó tìm ra được nguyên nhân hậu quả.
Bởi vì quá mức chuyên chú, cho tới khi có người đứng ở sau lưng nàng mới đột nhiên phát hiện: "Ngươi......"
"Đã lâu không gặp, Đại Sư Tỷ......"
......
***
Đô thành một nơi phồn hoa trong nhân gian, trong một phố nhỏ náo nhiệt, một cửa hàng nhỏ được sửa sang coi như không tệ.
Bên trong cửa hàng có một gian phòng nhỏ, trên giường nhỏ trong căn phòng, nằm trên đó là một cô gái mặc y phục trắng, da trắng nõn nà, môi đỏ thắm.
Đôi mắt giật giật, Diệp Tuyết từ từ tỉnh lại, chống thân thể rồi từ từ ngồi dậy từ trên giường, ngay lập tức cửa phòng bị người đẩy ra: "Đã tỉnh rồi à?"
"Lạc Băng? Chúng ta đang ở đâu? Chẳng phải ta đã chết rồi sao?"
"Hư ~" Lạc Băng đã khôi phục nguyên dạng, toàn thân áo trắng, một mái tóc dài đen nhánh. Đưa ngón trỏ đến bên môi, làm động tác "Nhỏ giọng một chút": "Đừng nói chữ kia ra, ta không thích."
"Nhưng......" Tích Phong đã nói qua, hồ đan mất, cũng chỉ có thể sống mười hai canh giờ, chẳng lẽ thời gian còn chưa tới? Nhưng tại sao thân thể của mình không cảm thấy một chút khó chịu nào? Chỉ khi chạm vào ngực có hơi đau, có lẽ là bởi vì nhớ tới tên của người đã gây ra kia.
Dĩ nhiên Lạc Băng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, đến cạnh giường, cầm tay của nàng: "Chẳng lẽ nàng nghĩ không trả nợ cho ta mà có thể ra đi sao? Nàng còn dư lại 3 ngày, những ngày còn lai này, hãy dùng để trả nợ nhân tình của ta đi."
"Ba ngày?" Mình thiếu nợ nhiều như vậy, thời gian ba ngày làm sao có thể trả hết được?
"Đúng vậy, nhưng mà đã bị nàng ngủ mất nửa ngày, chỉ còn hơn hai ngày một chút xíu. Đứng lên đi, không cho lười biếng nữa, ra ngoài giúp ta một tay."
"Giúp một tay?" Diệp Tuyết lại càng khó hiểu. Với cái thân thể đã bị tàn phá này của nàng, còn có thể giúp gì cho hắn?
Ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn, ngửa mặt lên trời nhìn hắn: "Muốn ta làm gì? A......"
Lạc Băng không mở miệng, ngược lại dùng một tay đẩy nàng tới góc, mười ngón tay nắm chặt, để cho lưng nàng dựa sát vào vách tường.
"Lạc Băng, ngươi muốn làm gì?"
"Bắt đầu từ bây giờ, nàng chính là của ta, nàng nợ ta quá nhiều, cho nên thời gian hai ngày này, ta muốn trong lòng nàng chỉ có ta, không cho phép nghĩ đến bất kỳ cái gì khác, không cho đau lòng, không cho khổ sở, chỉ có thể vui vẻ, vui vẻ. Bởi vì ta rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nàng, ta không muốn ngày sau nghĩ lại sẽ không có ngày nào của nàng, trong trí nhớ chỉ có khổ sở. Đây là nàng thiếu nợ ta, hiểu không?"
"Ừ, ta biết rồi, ta nhất định sẽ cố gắng."
"Ta muốn nhất định phải làm được, không phải nhất định sẽ cố gắng." Lạc Băng bá đạo chỉnh sửa lời của nàng.
"Được, ta nhất định sẽ làm được." Diệp Tuyết nặng nề gật đầu. Hắn nói không sai, mình thiếu hắn rất nhiều, đừng nói hai ngày, cho dù là hai tháng, hai năm, hoặc là hai mươi năm, cũng không có thể trả hết. Hiện tại chỉ còn lại thời gian hai ngày, mình nhất định phải ở bên cạnh hắn vui vẻ vui sống, hắn nói cái gì thì là cái đấy!
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sa vào ánh mắt của đối phương......
Trái tim của Diệp Tuyết nhảy "Bang bang", nhìn đôi mắt dịu dàng như nước của hắn, nàng có chút sợ hãi, sợ hắn hiện tại nhất thời vui mừng mà muốn mình......
Thân thể Lạc Băng vô cùng lạnh, đối với một số nữ nhân sẽ không có phản ứng, chỉ khi
gặp được nữ nhân mình thích, khí lạnh trong thân thể sẽ thu lại, nhiệt độ lên cao, đạt tới nhiệt độ của người bình thường, cũng chính là nhiệt độ lúc này của hắn.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, mình tuyệt không thể làm như vậy.
Nàng mới mất đứa bé, mặc dù mình đã truyền cho nàng một lượng lớn nội lực, trong vòng ba ngày này thân thể hoàn toàn khỏe mạnh giống như lúc mới bắt đầu vậy, nhưng mà thương tổn trong lòng nàng, thì không ngoại lực nào có thể chữa khỏi được.
Cố gắng áp chế kích động của mình, buông một tay của nàng ra, chỉ nắm tay phải của nàng đi ra cửa phòng đi: "Trước dẫn nàng đi xem cửa hàng của chúng ta."
"Cửa hàng?"
"Đúng vậy, nhìn xem." Hai người đã đi ra phía ngoài cửa hàng, Lạc Băng chỉ vào một bàn mứt quả nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ta là ông chủ của tiệm này, mà nàng chính là bà chủ. Chúng ta sẽ trải qua một cuộc sống bình thường, hưởng thụ cảm giác không buồn không lo lúc này."
"Bán mứt quả?"
"Đúng vậy! Thế nào, nàng không muốn sao?" Lạc Băng nói xong đã đẩy cửa cửa hàng ra, bên ngoài ngựa xe như nước, rất náo nhiệt. Tiếng giao của người bán hàng rong, mọi người cười nói, liên tiếp, bên tai không dứt: "Nơi này chính là phố nhỏ náo nhiệt nhất trong Đô thành phồn hoa của nhân gian, mà ta, vừa hay lại chọn một cửa hàng trên con đường tốt nhất này. Nhưng cũng tốn của ta không ít vàng, nàng dám nói không muốn sao?"
"Đồng ý, vô cùng đồng ý, đã lúc nào t nói không muốn." Thật ra thì mình luôn luôn hi vọng sẽ có một cửa hàng của chính mình, bán một ít đồ, yên lặng hưởng thụ cuộc sống.
Hôm nay, cuộc sống giống như mình mong muốn.
"Nếu nàng đã đồng ý, vậy còn mau không làm việc." Lạc Băng vung lên tay áo, chỉ chỉ giá mứt quả bên cạnh: "Những thứ kia ta đã làm xong, nàng có thể cầm đi bán. Chúng ta so xem, rốt cuộc là tốc độ làm mứt quả của ta nhanh, hay là tốc độ bán mứt quả của nàng nhanh."
"Được, ai sợ ai." Diệp Tuyết vui vẻ đồng ý. Mứt quả đẹp như vậy, chỉ nhìn thôi cũng kiến người ta thèm chảy nước miếng rồi, vừa mang ra ngoài, bảo đảm không còn mà mua: "Ta rất chờ mong dáng vẻ ngươi mệt mỏi đến ngã xuống."
"Nàng nên lo lắng cho mình trước đi, ta đã bỏ tất cả tiền bạc của mình để làm vốn, hiện tại trên người không còn đồng nào, nếu không bán được, buổi tối chúng ta sẽ phải đói bụng."
"Hừ hừ, chờ xem!"
......
Nơi này là dưới chân Hoàng Thành, nhân gian đã có cuộc sống yên ổn nhiều năm, khắp nơi đều được mùa, cho nên mọi người cơm no áo ấm, vàng bạc nhàn rỗi trong tay cũng nhiều. Trong tay có tiền, tiền tiêu vặt của tiểu hài tử cũng tăng lên nhiều, vì vậy không tới nửa ngày, Diệp Tuyết đã cảm nhận được mùi vị bị chuột rút vì đếm tiền.
"Lão bản, ta nói động tác của ngươi nhanh nhẹn lên một chút, khách hàng đã xếp hàng chờ lâu lắm rồi." Bởi vì hàng đã bán hết, Diệp Tuyết rảnh một tay chống nạnh, một tay làm cây quạt quạt, lớn tiếng khiêu khích vào bên trong.
"Tới rồi." Lạc Băng quát một tiếng, mang hai giỏ mứt quả lớn đặt trên quầy, số lượng ước chừng gấp ba lần trước kia. Thấy nàng thở phì phò cau mày, hắn cười đến hài lòng: "Lần này ta làm nhiều một chút, cho nên hơi chậm một chút, bà chủ, nàng từ từ bán mứt quả đi, những thứ này, đủ đến khi ta ăn cơm xong rồi quay lại làm tiếp."
"Ngươi ngươi ngươi......" Diệp Tuyết chỉ vào hắn, một tay kéo hắn vào trong góc: "Nói, có phải ngươi trả thù ta hay không? Chúng ta không thể dùng pháp thuật."
"Chú ý đến hình ảnh." Lạc Băng lấy tay nàng ra, mỉm cười nói: "Lấy tốc độ của nàng, ta cần phải lãng phí pháp lực sao?"
"Ngươi...... Xem thường ta!"
"Đây là sự thật đã phơi bày trước mắt."
"Ngươi ngươi ngươi...... Chờ đó cho ta."
"Yên tâm, chờ ta ăn no, ta sẽ thong thả chờ nàng." Lạc Băng nói xong, phất tay một cái về phía nàng, nghênh ngang tiêu sái mà ra khỏi cửa hàng: "Bà chủ, nàng dừng nóng vội, ta sẽ mang thức ăn thừa về cho nàng."
"Cút!"
"Bà chủ, quay lại nhanh một chút, ta muốn mua ba chuỗi."
"Ta muốn mua hai chuỗi."
"Tới rồi tới rồi, thật xin lỗi, để cho các vị phải đợi lâu."
"Bà chủ, hai người các ngươi dáng dấp thật là xinh đẹp, giống như thần tiên trên trời vậy."
"Ha ha, ngươi nói đùa." Diệp Tuyết tiến vào vòng đại chiến thu tiền lần thứ hai......
......
Có lẽ là thời gian cơm trưa, tất cả mọi người đi về nhà ăn cơm, chỉ bán ra một sọt, trong tiệm cũng không có người.
Nàng đang nhàm chán nhìn những mứt quả kia, tay không tự chủ được mà sờ lên bụng của mình.
Tất cả giống như đang mơ vậy, ngày hôm qua, nơi này còn có một tiểu sinh mệnh, nhưng là bây giờ...... Cảm giác gì cũng không có, ngay cả đau cũng không cảm thấy chút nào.
"Keng keng keng, ăn cơm..., bà chủ." Lạc Băng chưa thấy người đã thấy tiếng.
Diệp Tuyết vội vàng thu hồi thương cảm trong mắt, mình đã hứa, tuyệt đối không thể để cho hắn nhìn thấy ưu thương của bản thân. Nhếch lên mũi ngửi một cái, hiện ra mặt mong đợi: "Thứ gì vậy, thơm quá đi......"
"Nàng đoán thử coi, đoán trúng ta cho nàng ăn."
"Không cần không muốn, muốn ăn ngay lúc này." Diệp Tuyết mặc kệ, đưa tay giành lấy.
Rõ rang Lạc Băng không có bảo vệ, lập tức bị nàng đoạt đi: "Này, thế nào lại có một bà chủ dã man như vậy, còn biết lý lẽ hay không hả."
"Ta không nói đạo lý, ngươi làm gì ta." Diệp Tuyết ngẩng cằm lên, hai tay mở bọc đồ ra, "Oa, thì ra là gà ăn mày, không trách được thơm như vậy rồi." Trong mắt hiện ra vẻ tham lam, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Quả nhiên là tiểu hồ li, thấy thịt gà là chảy nước miếng." Lạc Băng ở bên cạnh hừ lạnh nói qua.
"Ai cần ngươi lo!" Nàng cầm một cái đùi gà, ăn rất hưởng thụ: "Vốn còn muốn hỏi ngươi một chút có muốn ăn hay không, bây giờ nhìn vậy chắc là không cần. Ngươi là băng, uống nước là tốt nhất, ăn thịt cái gì, nhất định chính là phí của trời."
"Nói như vậy, phải khiến cho nàng thất vọng rồi......" Đột nhiên Lạc Băng chạy tới trước mặt nàng, xé một cái đùi khác của con gà, bằng tốc độ nhanh nhất đưa vào trong miệng mình......
"Ngươi......"
"Ha ha, ăn ngon thật. Mới vừa rồi đã ăn rồi hai con rồi, nhưng tại sao lại cảm thấy còn này của nàng ăn ngon nhất?"
"Lạc Băng, cái tên xấu xa này!" Đã ăn hai con rồi, lại còn tới giành ăn với mình, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho mình chứ gì.
"Đàn ông mà không hư thì phụ nữ không yêu."
"Ngươi đi chết......" Ném xương gà đã ăn trong tay ra, trực tiếp rơi vào trong cổ áo của hắn....