Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 132: Mười vạn năm đạo hạnh


trước sau

Editor: Ngoc Luyen

"Ngươi muốn làm gì?" Đơn giản hai câu, thế nhưng cũng kiến cho Diệp Tuyết bối rối.

Dự cảm xấu như những cơn mưa rào đầy sấm chớp trong buổi chiều mùa hạ, nói đến là đến, không thể biết được.

"Cám ơn nàng đã làm bạn với ta ba ngày này, ba ngày này, ta vô cùng vui vẻ."

"Lạc Băng, ngươi mau xóa Định Thân Chú cho ta, buông ta ra!" Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng không nhúc nhích được chút nào.

"Tuyết Nhi, thật ra thì nàng và Tích Phong mới thật sự là một đôi, nếu như kiếp trước không bị ta chen vào, có lẽ hai người cũng sẽ không gặp nhiều kiếp nạn như vậy. Hiện tại để ta vì nàng làm chút chuyện, bồi thường cho các ngươi."

"Không cần, Lạc Băng......" Mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng trực giác...... Khẳng định không phải chuyện tốt!

"Tuyết Nhi, không phải nàng muốn nhìn thấy nguyên hình của ta là cái gì sao, vậy bây giờ ta sẽ cho nàng thấy."

"Không cần không muốn...... Ta không muốn nhìn......" Diệp Tuyết khóc cầu xin. Vốn là muốn nhìn nguyên hình của hắn một chút, sau đó mình có thể an tâm ra đi, không nghĩ tới bây giờ vị trí của hai người lại đổi chỗ cho nhau. Mình không muốn hắn xảy ra chuyện gì, không muốn hắn có gì ngoài ý muốn......

"Tuyết Nhi nghe lời, không nên như vậy." Lạc Băng vận khí, một băng hồn tinh khiết không có hình dáng từ từ xuất hiện từ trán của hắn, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Hắn xòe bàn tay ra, Băng Hồn tỏa ra ánh sáng vàng rơi xuống lòng bàn tay, bay lơ lửng: "Cái này chính là nguyên hình của ta, rất đẹp phải không? Hiện tại ta sẽ tặng nó cho nàng."

"Không cần, ta không muốn...... Ngươi lấy lại đi, lấy lại đi......" Diệp Tuyết hô to, nhưng giống như Lạc Băng không hề nghe được lời của nàng..., nhàn nhạt cười, chuyển Băng Hồn đang cầm trong tay vào cơ thể nàng.

Trong nháy mắt băng hồn biến mất trong cơ thể, nàng đã cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn, quanh người có ngàn vạn ánh sáng, từ bốn phương tám hướng bắn tới, tất cả biến mất trong cơ thể nàng......

Mà trước mặt nàng, thân thể Lạc Băng lung lay, lập tức ngã quỵ trên đất......

"Băng......" Nàng khàn cả giọng kêu, nhưng không thể nhúc nhích được. Hắn ở trước mắt bắt đầu càng ngày càng suy yếu, dung nhan dần dần mơ hồ......

Phía dưới thân thể bắt đầu chảy ra nước lạnh......

Đây là hắn đang tan chảy, thật sự bắt đầu tan chảy......

"Băng...... Không cần...... Ta không muốn ngươi phải chết, không cần ngươi vì ta mà chết...... Không đáng giá, không đáng giá...... Lạc Băng...... Ta đã nợ ngươi rất nhiều, ngươi có thể thu hồi vật này của mình lại hay không, Lạc Băng...... Ngươi chết, ta phải sống thế nào...... Lạc Băng......" Nàng khóc đến thở không ra hơi, thiếu chút nữa ngất đi, miễn cưỡng mới giữ được một chút thần trí cuối cùng, liều mạng để cho mình duy trì tỉnh táo: "Lạc Băng...... Ta van cầu ngươi...... Không nên làm như vậy...... Van cầu ngươi...... Van cầu ngươi......"

"Tuyết Nhi, không nên như vậy, ta mãi mãi sẽ ở bên cạnh nàng, có lẽ như vậy chính là kết quả tốt nhất......" Âm thanh kỳ ảo từ bốn phương tám hướng vang lên, sau đó tụ tập trong phòng, dừng lại bên tai của nàng: "Tuyết Nhi, bảo trọng."

"Không cần......" Người trên đất hoàn toàn hóa thành một vũng nước, chỉ còn lại một cái trường bào trắng như tuyết.

"A......" Định Thân Chú trên người được xóa bỏ, Diệp Tuyết ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, sinh ra một dòng khí cường đại, lấy cửa hàng làm trung tâm, san phẳng con phố......

Sáu Mắt vội vã chạy về từ Ma giới, đang buồn bực loại này thời khắc mấu chốt, tại sao Ma Quân lại sai mình làm chuyện không quan trọng như vậy, cảm ứng được khí tức của Ma Quân bỗng nhiên biến mất, bay như điên đến cửa hàng, đợi khi đến hiện trường, đường cái phồn hoa đã biến thành một vùng phế tích......

Trong đống phế tích, một người con gái tóc dài lộn xộn, quỳ trên mặt đất. Trước mặt nàng là.....

Sáu Mắt thấy vậy, sáu con mắt đồng thời rơi xuống huyết lệ (nước mắt màu đỏ), lập tức bầu trời trong trong thiên địa trở lên u ám......

Thì ra, từ trước đó Ma Quân đã tính dùng tính mạng của mình đổi tính mạng của nữ nhân này, đều do mình quá đần.

Người dùng gần vạn năm đạo hạnh để cải tạo thân thể cho nàng, sau đó sống chết không chịu trở về Ma giới, cũng bởi vì người đã quyết định đi tìm chết, cho nên người muốn quý trọng này ba ngày, cùng nhau vượt qua ba ngày cuối cùng này với nữ nhân mà mình thích.

Người dùng thân thể yếu đuối này chống đỡ đến cùng, không phải bởi vì về sau không thể gặp đươc nàng, mà là muốn lưu lại cho nàng ấn tượng khắc sâu, khiến cho tình cờ nàng có thể nhớ tới hắn trong những năm tháng dài đằng đẵng ở tương lai.

Ma Quân a Ma Quân, vì một nữ nhân, người làm như vậy, có đáng giá không?

......

Rất nhanh, đại tướng Ma giới từ bốn phương tám hướng chạy tới, từng người đều là khuôn mặt buồn bã, nhìn y phục trên đất của Ma Quân......

Kể từ khi Lạc Băng trở thành Ma Quân, Ma giới chưa từng xảy ra sự xáo trộn nào, bởi vì tất cả các đại tướng đều vô cùng ủng hộ hắn, lấy hắn làm chủ.

Nhưng bây giờ hắn đã chết...... Nhìn lần cuối cũng không được cứ như vậy biến mất, thuộc hạ như bọn hắn làm sao mà chịu nổi.

"Giết yêu nữ này, tất cả là do nàng, Ma Quân mới chết." Không biết người nào hô một tiếng, đại tướng Ma giới rối rít mù quáng, giơ binh khí trong tay lên.

Vốn Diệp Tuyết đã chuẩn bị tinh thần chết rồi, hiện tại Lạc Băng vì nàng mà chết, trong lòng càng thêm áy náy, hận không được có người giết mình đấy. Cho nên bạo loạn ở bên cạnh, nàng không trốn không tránh, chỉ là yên lặng quỳ......

Có Ma Tướng dẫn đầu giương đại đao lên, tính chém đầu nàng.

Lại bị một viên thuốc từ trên không đánh trúng, rên lên một tiếng, đại đao trong tay rơi xuống đất: "Người nào, đi ra cho ta."

"Hồng Mục, chớ có vô lễ." Cửu Chi từ phía chân trời tới đây, dừng lại bên trong vòng vây.

"Cửu Chi, tại sao ngươi phải giúp nữ nhân này?"

"Ma Quân có lệnh." Cửu Chi nhìn Diệp Tuyết trên đất một chút, sau đó đưa hồ lô vàng đang cầm trong tay lên đỉnh đầu. Mọi người nhận ra đây là hồ lô vàng mà Lạc Băng chuyên dùng để truyền lệnh, vội vàng quỳ xuống đất.

Cửu Chi mở nút hồ lô ra, giọng nói của Lạc Băng từ bên trong bay ra: "Khi các đại tướng quân nhận nhận được lệnh này, ta đã không còn trên đời này nữa, vì nữ nhân ta yêu, ta chết
cũng phải ở đó. Nhưng sau khi chết, Thần giới chắc chắn tấn công Ma giới chúng ta, mà người có thể bảo vệ Ma giới thuận lợi vượt qua khó khăn này, không ai khác ngoài Tuyết Nhi. Cho nên, ta lấy thân phận Ma Quân ra lệnh cho các ngươi lần cuối cùng, sau khi ta chết, quyền lực Ma Quân sẽ truyền cho Tuyết Nhi, người nào nếu làm trái lệnh, Cửu Chi sẽ thay ta xử phạt thật nghiêm khắc. Tuyết Nhi, ta biết nàng sẽ không tha thứ cho ta, nhưng xin nàng hãy đồng ý với ta, nhất định phải giúp Ma giới giải trừ nguy cơ trước mắt, làm ơn. Không có ta, tin tưởng Ma giới có thể phát triển được tốt hơn!"

"Không cần......" Diệp Tuyết lắc đầu, khóc càng thêm đau lòng. Nếu nhiều chuyện như vậy chờ hắn đi làm, tại sao còn muốn đưa ra quyết định như vậy? Tại sao? Tại sao!

Chúng Ma người nhìn ta ta nhìn người, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải. Lạc Băng đã ra lệnh, cho dù hắn đã chết, bọn họ cũng sẽ không làm trái lệnh. Thế nhưng nữ nhân này có thể có bản lãnh kia sao? Nhìn dáng vẻ gầy yếu của nàng, làm sao có thể mang theo Ma giới chiến đấu với Thần giới đây!!

"Ma Phi nương nương, mời chủ trì đại cuộc." Hai tay Cửu Chi dâng lên hồ lô vàng, giơ lên trước mặt nàng.

Diệp Tuyết nhìn hồ lô, cũng là không có ý đón lấy, một lúc sau đột nhiên rút chủy thủ từ trong ngực ra, ra sức đâm vào trái tim mình......

Cửu Chi kinh hãi, bắt ngay lấy tay của nàng, đoạt lấy chủy thủ: "Người đang làm gì vậy!"

"Để cho ta chết đi, không cần lo cho ta!" Diệp Tuyết đưa tay, liều mạng muốn đoạt lại chủy thủ.

Mình là sao chổi, sống trên đời cũng chỉ hại chết những người muốn bảo vệ mình mà thôi. Lạc Băng cố ý giao quyền lực Ma giới vào tay mình, nhưng mà cũng chỉ vì để cho dân chúng Ma giới có thể bảo vệ mình mà thôi! Mình có bao nhiêu cân lượng, có bao nhiêu khả năng, chính mình rõ ràng nhất, làm sao có thể chăm sóc Ma giới!

Huống chi, hắn đã chết, vì cứu mình, ngay cả thân thể cũng tan biến.

Trên đời này đã không có gì đáng lưu luyến rồi, còn sống...... Cũng chỉ để chịu đựng các loại đau khổ mà thôi, vô tình vô tận!

"Người điên rồi sao!" Đột nhiên hơi sức của nàng trở nên thật lớn, Cửu Chi cũng sắp không ngắn cản được ở nàng, bất đắc dĩ, vung tay tát nàng một cái: "Người tỉnh táo lại cho thần."

Đánh cho Diệp Tuyết lập tức ngã trên đất, vừa lúc ngã vào y phục của Lạc Băng, nàng ôm lấy y phục trên đất, hu hu khóc.

Ma Tướng ở bên cạnh nhìn thấy vậy càng kinh hãi, càng không biết phải làm sao.

"Chỉ vì người Ma Quân đã làm nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy, nhiều tổn thương như vậy, vẫn cứ kéo người đang dứng trước tử vong trở lại. Hiện tại người (Lạc Băng) vì người mà chết, người lại không thử nghĩ biện pháp khiến người (Lạc Băng) trở lại?"

"Lạc Băng còn có thể cứu sống?" Diệp Tuyết nghe lời này, giống như bị đánh mạnh vào lòng, lập tức từ dưới đất đứng lên, kích động kéo tay của hắn: "Ngươi mau nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể cứu sống Lạc Băng."

Cửu Chi liếc nhìn y phục của Lạc Băng trong tay nàng, thở dài nói: "Dùng Băng Hồn chuyển vào trong cơ thể của người, giống như mất đi nội đan, hồn phi phách tán. Nhưng có lẽ tình cảm với người quá mức sâu đậm, cư nhiên cũng chưa hoàn toàn biến mất, mà là còn sót lại một hồn phách bên trong y phục này. Chỉ muốn chăm sóc cho người thật tốt, qua mấy ngàn năm, thần tin rắng có thể khôi phục toàn bộ hồn phách của người." Hắn vốn không tính nói cho nàng biết, dù sao chuyện này thì càng ít người biết càng tốt, vì trên đời này, người muốn Ma Quân chết cũng không phải ít! Nhưng nhìn nàng muốn đi tìm cái chết, lại không thể không nói ra.

"Thật?" Diệp Tuyết thận trọng ôm y phục của hắn vào trong ngực, khi nói chuyện giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ nói to một chút, hồn phách trong quần áo sẽ biến mất.

"Dĩ nhiên." Cửu Chi gật đầu một cái, duỗi tay về phía nàng: "Đưa y phục cho thần, bây giờ pháp lực của người không đủ, hơn nữa yêu khí quá nặng, sẽ làm bị thương hồn phách của Ma Quân."

"Được." Diệp Tuyết vừa nghe, lập tức thận trọng giao y phục trong tay cho hắn. Nhìn chằm chằm đến mức mắt cũng không nháy một cái, chỉ sợ có một chút sơ xuất: "Vậy ta có thể làm gì sao?"

"Hiện tại không được, nhưng mà bởi vì bản thân người có hơn bảy ngàn năm tâm phát, cộng thêm trong cơ thể có Băng Hồn, hơn nữa còn có tu vi đời trước của người, bên trong cơ thể người hiện tại có tổng cộng mười vạn năm đạo hạnh

"Mười...... Mười vạn năm? Cửu Chi, có phải ngươi nhầm lẫn gì không?" Sáu Mắt cắt đứt lời của hắn. Mười vạn năm, đó là khái niệm gì, Cửu Chi ngươi điên rồi sao!!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện