Editor: Ngoc Luyen
Diệp Tuyết mang theo Chúng Ma tướng trở lại Ma giới khi đó mọi người thiếu chút nữa cho là mình đi lầm đường.
Chỉ thấy thế giới ngàn dặm băng giá, vạn dặm tuyết bay đã không còn tồn tại nữa, bầu trời tối om om mây bay vô tận, băng tuyết trên đất đã bị hòa tan hơn phân nửa, tạo thành từng vũng nước, chảy nhỏ giọt......
Ánh mặt trời chiếu sang, cả vùng đất bắt đầu thức tỉnh......
Làm hồ ly, khí hậu như vậy là loại mà nàng thích nhất. Nhưng giờ phút này, thấy hình ảnh hiện lên trước mắt, trên mặt của nàng lại không có chút vui vẻ nào.
"Cửu Chỉ, đây là chuyện gì?" Lạc Băng thích nhất là băng tuyết, hiện tại băng tuyết tan rã, hắn phải thích ứng như thế nào?
"Nương nương, vốn Ma giới cũng giống với Tứ Giới còn lại, có chia bốn mùa, chỉ vì thân thể của Ma Quân là Băng Tuyết, thích những ngày có tuyết rơi, cho nên mới dùng băng tuyết bao trùm cả Ma giới, từ đó tuyết đọng hàng năm. Hiện tại pháp lực của Ma Quân đã mất, hồn phách tiêu tán, Ma giới khôi phục vẻ ngoài trước kia, cũng là bình thường."
"Vậy làm thế nào mới có thể đóng băng lại?" Cái gì bình thường, cái gì không bình thường, nàng không muốn biết chút nào, nàng chỉ biết, Lạc Băng thích băng tuyết, như vậy là đủ rồi.
"Nương nương, lấy năng lực của chúng ta bây giờ, sợ là không thể ra sức."
"Vậy thì Lạc Băng làm thế nào?"
"Nương nương yên tâm, mặc dù lần này bọn ta không khôi phục được khí hậu Ma giới như lúc trước, nhưng vẫn có năng lực thay đổi khí hậu của một khu vực. Hiện tại chỉ cần tìm một địa phương an tĩnh ở Ma giới, có thể để cho hồn phách của người an tĩnh tu dưỡng là được."
"Nếu như vậy, vậy ngươi mau mau đi chuẩn bị, ta muốn tự mình chăm sóc." Diệp Tuyết chăm chú nhìn cái hộp đựng hồn phách của hắn, si ngốc nói.
Cho dù là ngàn năm hay vạn năm, chỉ cần hắn có thể khôi phục, mình sẽ một mực chờ đợi bên cạnh hắn.
"Dạ, Cửu Chỉ phải đi ngay."
Cáo từ rời đi, Sáu Mắt đưa Diệp Tuyết đến tẩm cung của nàng. Hiện tại tất cả Ma giới đều giao cho nàng quản lý, cho nên đương nhiên, chính là trực tiếp đi đến chỗ ở ban đầu Tiêu Hàn điện của Lạc Băng.
Không có trang trí xa hoa, không có đồ cổ hiếm lạ gì, những vật dụng bằng băng được trang trí lúc ban đầu toàn bộ đã tan chảy, cho nên cả tẩm cung nhìn qua vô cùng đơn sơ, tiêu điều. Chỉ có giường hàn ngọc tỏa ra ánh sáng âm u, rạng rỡ phát sáng, không hợp với nơi này chút nào.
Nếu tượng đá đồ trang sức ở nơi này không bị tan chảy, thì chắc Tiêu Hàn điện cũng sẽ có một chút màu sắc.
Diệp Tuyết thầm nghĩ ở trong lòng.
Đáng tiếc mình tới Ma giới hai lần, thời gian ở đây cũng không tính là ngắn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn kỹ tẩm cung của hắn.
Ngồi trên giường, nhoài người về phía giường mềm mại, một cỗ Băng Hàn Chi Khí (Khí lạnh) trong nháy mắt ấp tới, cũng khiến cho nàng có chút lưu luyến si mê. Nhiệt độ này, cảm giác này, cũng giống như Lạc Băng.
Đại khái bởi vì hắn làm bạn với giường hàn ngọc này một thời gian quá dài, đã dính đầy hơi thở của hắn đi!
......
"Nương nương, nương nương không xong." Một nô tỳ vội vàng hấp tấp đi vào, có bốn cánh tay, chính là Tiểu Nhất.
"Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy? Từ từ rồi nói." Diệp Tuyết không biết làm sao, chính mình lại có thể không để ý mà ngủ thiếp đi trên giường. Mới vừa rồi hình như còn làm mơ, nằm mơ thấy Lạc Băng trở lại, trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
"Nương nương." Tiểu Nhất có chút thở hổn hển: "Bên ngoài có một cô nương tự xưng là chiến thần Bích Lạc, cưỡi Thất Thải Phượng Hoàng đến, nói muốn nhìn thấy nương nương. Thất Thải Phượng Hoàng gần đây đả thương vô số người, người gặp người sợ, Sáu Mắt tướng quân đương nhiên là không đồng ý, hiện tại đang chiến đấu ác liệt với nàng kia."
"Có chuyện này sao?" Trong đầu Diệp Tuyết nhớ lại một chút, trong trí nhớ của nàng cũng không có gì liên quan đến Bích Lạc này: "Vậy tình huống bây giờ như thế nào?"
"Cô nương kia rất lợi hại, Sáu Mắt Tướng quân bọn họ nhiều người như vậy cũng không phải là đối thủ của nàng. Tướng quân phái nô tỳ đến bảo vệ nương nương, nếu như tình huống khẩn cấp, trước hết tìm nơi an toàn, nhất định phải bảo vệ nương nương cho tốt." Tiểu Nhất nghiêm túc truyền đạt lại ý tốt của các tướng quân bên ngoài, sau đó nói tiếp: "Có người suy đoán, đó là Thần giới cố ý phái người xuống gây sự, vì là thăm dò nội tình Ma giới chúng ta."
"...... Ta đi xem một chút." Diệp Tuyết nghe vậy, trong lòng dâng lên sự lo lắng.
Lạc Băng nói qua, việc Thần giới sẽ đến, lại không nghĩ rằng sẽ đến nhanh như vậy, phải làm thế nào mới được đây?
Uy lực của Thất Thải Phượng Hoàng mình đã thấy qua, hiện tại lại thêm một Chiến thần trợ sức, lực phá hoại lại càng không thể khinh thường. Nếu bọn Sáu Mắt đã không có cách nào chống đỡ, Ma giới nên đi về đâu?
Lạc Băng a Lạc Băng, ngươi nói ta có thể giúp Ma giới vượt qua nguy cơ, nhưng hiện tại ngay cả pháp lực Ngự Phong ta cũng không có, như thế nào chống đỡ được kẻ thù bên ngoài đây?
"Nương nương, ngươi đừng đi, pháp lực của cô nương kia cực mạnh, ngộ nhỡ làm ngươi bị thương, cho dù nô tỳ có tự sát cũng không hết tội." Tiểu Nhất đi lên ngăn lại đường đi của nàng.
Diệp Tuyết vung tay đẩy nàng ra: "Không có việc gì, ta lại không đi nghênh chiến, ta chỉ đi xem một chút rốt cuộc Bích Lạc này là những người nào." Nếu biết, chính là tốt nhất; nếu không biết, mình không thể một thân một mình trốn đi, chẳng thèm quan tâm những người còn lại.
"Nương nương...... Vậy ngươi chậm một chút, cẩn thận một chút......"
"Ta biết." Kéo cửa phòng ra, đi về phía đại điện, nghe âm thanh, tiếng đánh nhau phải là từ bên kia truyền đến.
Tiểu Nhất đáng thương lo lắng hãi hùng theo ở phía sau, vừa la vừa đuổi theo......
......
"Đã sớm nghe nói Ma giới các ngươi không nói đạo lý, không ngờ đã hơn ba vạn năm, vẫn không thay đổi chút nào, khó trách Nữ Oa phải phái Binh đánh dẹp các ngươi." Bích Lạc bay trong không trung, lớn tiếng quát.
Nàng vốn đã ra quyết định, không giáo huấn cho nữ nhân sai khiến Thất Thải Phượng Hoàng ra ngoài một trận là không thể bỏ qua, nhưng bỗng nhiên nàng lại cảm ứng được hơi thở của Diệp Tuyết, lập tức đổi hướng, vội vàng tìm theo hơi thở đến đây.
Một đường truy tìm và nghe ngóng được kết quả, Diệp Tuyết đã đến Ma giới này, hình như đã trở thành nhân vật quan trọng của Ma giới, mình đã lễ phép xin binh tướng Ma giới ở phía trước thông báo một tiếng, nói mình là bạn bè thân thiết của Diệp Tuyết, muốn gặp nàng một lần. Không ngờ những những lời này khiến cho người của Ma giới không nói hai lời, đã động thủ.
Không biết phân biệt phải trái như vậy, quả thật so với Cửu Dao kia còn đáng ghét hơn!
"Hỏi các ngươi một lần nữa, có nhìn thấy Diệp Tuyết của ta hay không? Nếu muốn ngăn cản ta lần nữa, thì đừng trách ta không khách khí!" Cùng lắm thì quật ngã tất cả những người không phân biệt tốt xấu này, đến lúc đó còn sợ không nhìn thấy Tuyết Nhi của mình sao?
"Nương nương của chúng ta sao lại phải cho ngươi gặp! Coi như liều cái mạng này, cũng không để cho ngươi thương tổn đến nương nương của chúng ta."
"Vậy thì đừng trách ta!" Bích Lạc cong ngón tay huýt một tiếng sáo, Thất Thải Phượng Hoàng lập tức trở về đến bên cạnh của nàng, bay quanh phía sau nàng.
Bàn tay để trước ngực, miệng lẩm bẩm.
Trong lúc nhất thời trời đất biến sắc, bầu trời sau lưng đang là ban ngày trong nháy mắt đã giăng đầy mây đen......
"Mã Toa......"
Cho dù gió to thổi qua kiến người ta không mở nổi mắt, cho dù người trước mặt chỉ mặc một bộ sa y tối màu như mộng như ảo, nhưng Diệp Tuyết chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra bạn tốt: "Tất cả dừng tay cho ta."
Một tiếng quát to, khiến cho mọi người phải tập trung sự chú ý trên người nàng.
Bích Lạc cũng tạm thời ngừng động tác tay trong, nhìn xuống......
Trên mặt lập tức hiện ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời tháng ba, kích động, vui sướng, lâu ngày mới gặp......
Vô số tình cảm hợp lại cùng một chỗ......
Ngọt bùi cay đắng chỉ ngưng tụ thành hai chữ: "Tuyết Nhi......"
"Mã Toa......" Diệp Tuyết ở phía trước chạy như điên.
"Tuyết Nhi......" Bích Lạc vung ống tay áo, ngự phong xuống.
Hai người nắm tay nhau, người nhìn ta...ta nhìn người, vui vẻ đến mức không nói ra lời, cuối cùng nhất trí diễn một đoạn điển cố kinh điển "Thiên ngôn vạn ngữ không cần nói", ôm thật chặt lấy nhau.
Diệp Tuyết không kìm được vui mừng, lại nghĩ tới mấy ngày nay quản lý các loại sự tình, không nhịn được nức nở. Bích Lạc vỗ lưng của nàng không tiếng động an ủi......
Hình ảnh như vậy, thật là cảm động, cũng khiến cho người người
xung quanh Ma giới nhìn thấy đều phải há hốc mồm ra, trên mặt của mỗi người đều viết bốn chữ: không thể tưởng tượng nổi!
Cái người có thể khống chế Thất Thải Phượng Hoàng cư nhiêu thật sự là bạn của nương nương, hơn nữa nhìn qua thì thấy đây không phải chỉ là bạn bè bình thường. Khó trách Ma Quân nói chỉ có nàng có thể giúp Ma giới thoát khỏi khốn cảnh này, đúng là có người tài ba bực này tương trợ!
Thế nhưng Bích Lạc lại là người của thần giới, thật sự có thể trợ giúp Ma giới sao?
"Nương nương, ở nơi này gió lớn, đứng cũng mệt, không bằng tìm địa phương ngồi xuống mọi người từ từ nói chuyện." Tiểu Nhất nhận được ra hiệu của Sáu Mắt, cả gan đi lên khuyên nhủ.
"Được, Mã Toa, chúng ta đi." Diệp Tuyết đương nhiên là vô cùng đồng ý. Mình có rất nhiều lời muốn nói với Mã Toa, chẳng hạn như làm thế nào nàng đến được thế giới này? Thêm nữa tại sao nàng lại biến thành Bích Lạc?
"Ừ." Bích Lạc kẽ huýt sáo, Thất Thải Phượng Hoàng từ không trung bay xuống, đậu trên mái hiên: "Đi thôi."
......
"Thì ra cái gì ngươi cũng không biết." Ở trước mặt người ngoài Bích Lạc là một người đằng đằng sát khí (hung ác), thích đánh nhau; thích gây gổ, nhưng đến trước mặt của Diệp Tuyết ngược lại có cảm giác là đại tỷ tỷ.
Thì ra trí nhớ của nha đầu này còn chưa khôi phục, khó trách không biết tại sao lại gọi mình là Bích Lạc rồi!
"Ta nên biết cái gì sao?" Diệp Tuyết bày ra dáng vẻ một đứa bé ngoan, khiêm tốn thỉnh giáo.
"Trước không nói cái này, đầu tiên ngươi nói cho ta biết rốt cuộc mấy ngày nay ngươi đã trải qua chuyện oanh oanh liệt liệt gì vậy, thậm chí Ma giới cũng bị ngươi hàng phục, không đơn giản, nói nghe một chút."
"Cái này...... Nói rất dài dòng, không bằng ngày sau từ từ nói cho ngươi biết. Đói bụng rồi sao? Ăn cơm trước đã."
"Được rồi, không muốn nói thì thôi, kiến ta mọi lúc mọi nơi nhỡ kỹ ngươi, sợ ngươi gặp nguy hiểm, làm cho cơm không muốn ăn, nước không muốn uống, thậm chí một mình ngủ cũng không được ngon giấc, không ngờ ngươi lại là loại nha đầu không tim không phổi." Bích Lạc nói xong cố ý quay lưng đi, nàng cũng không tin, nha đầu này còn có thể không nhận tội!
Quả nhiên, Diệp Tuyết vừa thấy nàng tức giận, vội vàng mở miệng: "Thôi được rồi, ta nói cho ngươi biết cũng được."
"Vậy mau nói đi."
Diệp Tuyết thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn mặt đất: "Ngươi biết Lạc Băng không?"
"Dĩ nhiên." Nếu kiếp trước không phải Bích Lạc vừa gặp được Cửu Giao trong đường hầm luân hồi, mình thì phải đi tìm Lạc Băng tính sổ.
"Hắn chính là Ma Quân của Ma giới này."
"Hoá ra là như vậy......" Bích Lạc sáng tỏ. Đều do mình ngây người trong thiên lao ba vạn năm, sau đó vừa ra, lại đi vào đường hầm luân hồi cho nên không biết rất nhiều chuyện ở bên ngoài: "Vậy bây giờ hắn đang ở đâu? Mới vừa rồi những người cùng ta giao chiến kia, hình như không phải là Ma Quân."
"Hắn...... Chết rồi." Đầu Diệp Tuyết cúi càng thấp.
"A?" Bích Lạc biết mình sai lầm rồi. Khó trách Tuyết Nhi không muốn nói, thì ra là......
Nhưng ở thế kỷ bát quái như thế kỷ 21 ngây người gần hai mươi năm, cho dù mạnh như Nữ Chiến Thần cũng không tránh khỏi sự tò mò: "Vậy hắn...... Làm sao lại chết?"
Ma Quân, có thể ngồi lên vị trí này không có bản lãnh nghịch thiên cũng là long phượng trong loài người, há có thể nói chết là chết?
"Bởi vì ta, là ta hại hắn...... Đều là ta sai, Mã Toa, là ta hại chết hắn......" Nhớ tới Lạc Băng làm tất cả vì mình, nhưng nghĩ đến những tổn thương mình đã gây ra cho hắn, trong lòng Diệp Tuyết bắt đầu rỉ máu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống......
"Được rồi được rồi, không sao, tất cả đều đã qua, ta nghĩ Lạc Băng vì ngươi mà chết, trong lòng của hắn rất vui vẻ, không cần đau lòng. Về sau có ta ở đây, sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi, không sao không sao." Bích Lạc ôm đầu bạn tốt, để nàng vùi vào trong ngực của mình.
Đợi nàng khóc xong, mới nâng mặt của nàng lên, dùng tay áo giúp nàng lau nước mắt: "Không phải đói bụng sao? Ngay bây giờ chúng ta đi ăn cơm?"
"Được Được." Bích Lạc trả lời (ta chém).
Nắm tay bạn tốt, trong lòng Bích Lạc vô cùng phức tạp.
Nhìn nàng khóc đến đau lòng như vậy, mấy ngày nay chắc là chịu không ít khổ, chịu không ít uất ức. Nàng nói Lạc Băng bởi vì nàng mà chết, vậy rốt cuộc là ai muốn tổn thương nàng đây?
Chỉ riêng trí nhớ kiếp này đã đủ cho nàng phiền toái rồi, còn nếu nhớ lại chuyện tình kiếp trước, có thể kiến nàng càng không chịu nổi hay không?
Hay là trước tiên không cần mù quáng giúp nàng khôi phục lại trí nhớ của kiếp trước, trước tiên nên tra một chút chuyện tình mà Tuyết Nhi đang gặp phải rồi mới tính tiếp.
"Tuyết Nhi, vậy ngươi ở chỗ này lâu như vậy, có phải biết một người tên là Tích Phong hay không?"
"......" Diệp Tuyết đã biết kiếp trước Mã Toa ở thời không này là Chiến thần Bích Lạc, hơn nữa bây giờ nàng đã khôi phục trí nhớ của kiếp trước, cho nên việc nhận ra được Tích Pong, cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên. Chỉ là...... Mình đã tính toán cùng Tích Phong như là người lạ, trước chuyện xảy ra không muốn bất luận kẻ nào nhúng tay vào, cho nên lắc đầu một cái, kiên định trả lời không biết.
"A nha." Kể từ đó, đến phiên Bích Lạc buồn bực.
Tích Phong và Tuyết Nhi là người yêu, yêu nhau mấy vạn năm, hiện tại không dễ dàng có thể khiến cho Tuyết Nhi trở lại, chẳng lẽ hắn không có trở lại tìm nàng? Hay là nói, ba vạn năm qua đi, hắn đã di tình biệt luyến?? Một bụng đầy nghi hoặc, tạm thời ở bên cạnh Tuyết Nhi, chờ ngày khác nữa tỉ mỉ điều tra.
......
Lúc ăn cơm, mặt đất đột nhiên run lên, ngay sau đó, Thất Thải Phượng Hoàng đang nghỉ trên mái hiên bị giật mình bay, bay tán loạn trong không trung.
"Làm sao vậy?" Hiện tại Diệp Tuyết có chút trông gà hoá cuốc rồi, bởi vì nàng thật sợ Thần giới phái binh tới đây tấn công, sau đó mình gấp cái gì cũng không giúp được, từ đó cô phụ Lạc Băng phó thác.
"Không có việc gì, đi ra xem một chút." Bích Lạc an ủi nàng, đồng thời nhanh chóng đứng dậy, đi về phía của chính,
Còn chưa tới cửa đâu, chung quanh đã vang lên từng tiếng hát to, giống như hỗ trợ cho người nào đó.
Kéo của ra, màu vàng đập vào mặt, kết hợp chặt chẽ với ánh sáng thất thải.
Chỉ thấy giữa không trung, Băng Phượng hỏa Hoàng và Thánh Kỳ Lân mỗi người chiếm nữa bầu trời, mỗi bên kêu to, vỗ cánh bay lên chời, một phương ầm ĩ, giơ một chân nên......
Một cuộc đại chiến, hết sức căng thẳng!