Editor: Ngoc Luyen
Thời gian trôi qua luôn luôn là rất nhanh, nhất là những ngày tháng hạnh phúc không buồn không lo.
Đảo mắt, đã trôi qua năm năm.
Năm đó linh hồ có thể biết trước tương lai hôm nay đã lớn thành thiếu niên đẹp trai lanh lẹ, một ánh mắt tùy tiện, có thể khiến những cô nương trong ngũ giới thần hồn điên đảo, nhẹ nhàng ngay cả linh hồn nhỏ bé của mình cũng không biết bay nơi đâu!
Mà tiểu nha đầu của Diệp Tuyết và Lạc Băng, lớn lên bằng tốc độ bình thường, năm nay vừa tròn năm tuổi.
Nhưng mà mặc dù tiểu nha đầu chỉ mới năm tuổi, sức quyến rũ cũng không thua hồ ly ca ca của mình chút nào. Như hoa như ngọc, có sẵn mị hoặc của hồ ly, trời sanh Băng Cơ Ngọc Cốt, người nào không yêu!
Ca ca nhiều nhất là có thể khiến cô nương trong ngũ giới thần hồn điên đảo, mà nó, chỉ cần hơi cười một chút, có thể kiến người trong ngũ giới không nhịn được muốn cưng chiều nó, thương yêu nó.
"Ca ca, ca ca, huynh nói hôm nay là sinh nhật phụ thân Tích Phong, Hoa Niệm ca ca nhất định sẽ trở về, tại sao đến bây giờ cũng không có thấy bóng người vậy?" Tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác có một cái tên dễ nghe, gọi là Oánh Oánh. Đây là Diệp Tuyết và Lạc Băng cùng nhau nghĩ, hi vọng nữ nhi có thể giống như cái tên này, sống cả đời đều rực rỡ.
Nhưng mà Thần Vân không thích gọi tên nó, mà là thích gọi nó là Oa nhi, đây là từ trước kia mẫu thân thường dùng để gọi hai huynh đệ nó đến
"Oa nhi đừng có gấp, đại ca nói đến nhất định sẽ đến, chúng ta lại đợi chút."
"Được." Oánh Oánh ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó dùng tay nhỏ bé kéo má của mình nằm sấp trên cỏ: "Nhưng mà Oánh Oánh muốn nghe ca ca kể chuyện."
"Được, vậy ca ca kể chuyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết." Nhớ rõ, đây là chuyện mẫu thân thường kể cho muội nghe. Mặc dù có chút ngây thơ, nhưng chỉ cần muội muội thích, ngây thơ thì ngây thơ đi.
Nhưng mà Oánh Oánh lại đầu lắc như trống bỏi: "Không muốn không muốn, đổi chuyện khác."
"Vậy thì kể cô bé bán diêm?"
"Lại đổi chuyện khác."
"Đổi...... Bảy chú lùn?"
"Đó chính là Bạch Tuyết công chúa."
"Đúng, hình như là thế." Thần Vân bất đắc dĩ gãi gãi tóc của mình, trong lòng bất đắc dĩ.
Kể chuyện cổ tích này vẫn không phải sở trường của nó, suy đi nghĩ lại: "Vậy ca ca kể cho tiểu oa nhi chuyện cổ tích Mỹ Nhân Ngư được không?"
"Vâng." Cuối cùng tiểu nha đầu cũng khai ân, gật cái đầu nhỏ.
Thần Vân như lấy được đại xá, thở một hơi, sau đó bắt đầu nhớ lại tình tiết chuyện cổ tích mẫu thân kể lúc đó trong đầu: "Cực kỳ lâu trước kia, trong biển ở một vị công chúa nhân ngư xinh đẹp, nàng......"
Mặc dù chuyện này nó đã nghe rất nhiều rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều nghe say sưa ngon lành.
Cho đến khi chuyện cổ tích kết thúc, trong mắt nó rưng rưng, chớp chớp mắt to hỏi: "Ca ca, tại sao hoàng tử lại xấu như thế, công chúa nhân ngư thật đáng thương."
"Mặc dù công chúa nhân ngư trở thành biển bọt, nhưng nàng có linh hồn, trong lòng của nàng vui vẻ." Thần Vân sờ sờ đầu muội muội: "Tiểu oa nhi, sao có nhiều cảm xúc như vậy, đây chỉ là chuyện cổ tích, không nên suy nghĩ quá nhiều."
"Ca ca, muội muốn đi xem Mỹ Nhân Ngư, huynh dẫn muội đi xem có được không?"
"Được, được, chờ đại ca trở lại, chúng ta lại cùng đi có được không?"
"Vâng. Nhưng rốt cuộc khi nào đại ca mới trở về đây?"
"Rất nhanh......" Thần Vân mới vừa mở miệng trả lời, đột nhiên thấy có nguy hiểm đến gần. Nó vội vã túm lấy cánh tay của muội muội, ôm muội muội vào trong lòng mình, sau đó nhanh nhẹn né tránh ám khí bắn tới.
Nhưng mà không đợi nó lấy hơi, hai bóng người một trái một phải tấn công về phía nó, nó lập tức xoay muội muội qua sau lưng: " Oa nhi, ôm lấy cổ huynh."
"Vâng"
Xác định muội muội đã ôm chặt, nó mới xuất kích, một bên là tuyệt chiêu băng, một bên là tuyệt chiêu hỏa. Một đỏ một trắng, như hai cái cánh bên người, kéo dài về hai phía......
"Hảo công phu."
"Không ngờ mới hai năm không thấy, bản lãnh của nhị đệ càng ngày càng cao rồi."
"Đại ca! Đại tẩu!" Thần Vân vừa nghe giọng, tranh thủ thu chiêu, hô lên một tiếng.
Tiểu nha đầu trên lưng cũng lập tức nhảy xuống từ trên người nó, nhào vào trong ngực Nguyệt Tiểu Điệp: "Đại tẩu đai tẩu, người ta nhớ tỷ muốn chết."
"Thế nào, Oánh Oánh chỉ nhớ Tiểu Điệp tẩu tử, không nhớ đại ca ta sao?" Hoa Niệm ở bên cạnh cố ý làm ra vẻ tức giận.
Oánh Oánh lập tức buông tay trên người đại tẩu, nhào qua ôm lấy cổ Hoa Niệm, hôn bẹp một cái trên mặt hắn: "Hai người đều nhớ."
"Tốt lắm, đã đến như vậy rồi, có lời gì thì vào trong phòng rồi hãy nói, phụ thân và mẫu thân đều đang chờ hai người."
"Được."
"Không được." Tiểu nha đầu không đồng ý: "Nhị ca, huynh đã đồng ý với muội, chờ đại ca tới thì dẫn muội đi nhìn Mỹ Nhân Ngư."
"A nha, Mỹ Nhân Ngư có gì đẹp, nơi ở của Mỹ Nhân Ngư nào có bảo bối Oánh Oánh xinh đẹp của chúng ta." Bầu trời vang lên âm thanh chim phượng, đợi khi mọi người ngẩng đầu nhìn, Bích Lạc đi cùng với Cửu Chỉ, mang theo Băng Phượng và hỏa Hoàng hạ xuống bên cạnh.
"Mẹ nuôi." Oánh Oánh vừa thấy Bích Lạc, lập tức rời khỏi ba người nhào vào trong ngực của nàng: "Mẹ nuôi, lâu rồi người chưa đến thăm con, con rất nhớ người."
"Oánh Oánh bảo bối, mẹ nuôi cũng là rất nhớ con." Nói xong, nâng đầu của tiểu nha đầu lên, ở trên đó hôn mười mấy lần, sau đó mới buông nó ra không miễn cưỡng: "Nhưng mà cũng không lâu, tháng trước mới đến thăm Oánh Oánh bảo bối."
"Đâu có đâu, tháng trước nữa rồi." Cửu Chỉ ở bên cạnh chỉnh sửa cho đúng.
"Vẫn là trí nhớ của cha nuôi tốt."
"Thật sao?" Bích Lạc vội vàng gõ đầu của mình, "Xem ra mẹ nuôi thật là già rồi, trí nhớ không tốt rồi."
"Không đâu, còn chưa tới một vạn năm, mẹ nuôi vẫn trẻ tuổi như thế." Tiểu nha đầu nói chắc chắn. Ở trong mắt của nó, một vạn năm đã rất lâu, lâu phải tựa như mở đầu của tất cả truyện cổ tích: cực kỳ lâu......
"Ha ha, Oánh Oánh bảo bối có thể nói." Một tay dắt tay nhỏ bé của nó, một tay vận khí vào trong lòng bàn tay, có một vật tự nhiên xuất hiện, tản ra hào quang bảy màu.
Nhẹ nhàng hạ xuống trên đất, tia sáng chói mắt từ từ đi tản đi.
Chỉ thấy đây là đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân, hình dáng giống như sư tử, màu lông xám trắng, hẳn là thần thú Tỳ Hưu trong truyền thuyết, chỉ nhìn dáng dấp, còn là ấu thú.
"Mẹ nuôi, đây là......"
"Đây là mẹ nuôi tặng quà cho Oánh Oánh bảo bối, có thích hay không?" Bích Lạc vỗ vỗ đầu tỳ hưu đầu, Tiểu Thần thú gật gù đắc ý, đặc biệt đáng yêu.
"Thích thích, rất thích." Tiểu nha đầu từ nhỏ đã vô cùng thích Thần Thú, nói thí dụ như Ngũ Đại Thần Thú của mẫu thân, trừ người thân, nó thích nhất chính là bọn họ. Nhưng bởi vì cả đời Thần Thú chỉ nhận một chủ nhân, cho nên nhiệt tình của nó, lại khiến cho năm đại mỹ nam khó có thể chống đỡ không được, cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Bọn họ thân nhất, chỉ có thể là chủ nhân của mình, dù là hài tử của chủ nhân, cũng không được!
Cho nên Tiểu Tỳ Hưu vừa xuất hiện, cũng coi như là giải trừ một phiền phức lớn cho năm người.
"Oánh Oánh bảo bối mau chào hỏi bạn tốt của mình."
"Xin chào, mình tên là Oánh Oánh, rất vui vẻ có thể làm bạn cùng cậu, từ nay về sau, chỉ cần có mình, sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt cậu."
Tiểu Tỳ Hưu thông linh, nghe được lời của nàng, vui vẻ nhảy nhót tại chỗ, còn dùng đầu củng vào trong lòng tiểu nha đầu. Mọi người sợ nó còn nhỏ, vẫn nghĩ là tính ham chơi của tiểu thú, không cẩn thận sẽ làm nó bị thương, cho nên vẫn tranh thủ tách hai người ra.
Nhưng mà tiểu nha đầu lại lập tức ồn ào hô dừng tay: "Nó là bạn của con, sẽ không làm con bị thương đâu, mọi người yên tâm."
Mọi người thử thăm dò lần nữa để hai người ở cùng nhau.
Quả nhiên, chắc là Tiểu Tỳ Hưu cũng biết hành động vừa rồi của mình quá mức thô lỗ, sẽ làm bị thương đến tiểu chủ nhân, cho nên chỉ đi từ từ, nắm giữ sức lực của mình cho tốt.
Hai người lập tức thân quen, đợi đến giờ ăn cơm trưa, đã là như hình với bóng. Nó đã cho rằng đây là người bạn nhỏ cực kỳ tốt của mình, mà Tiểu Tỳ Hưu, cũng đã hoàn toàn nhận định nó là
chủ nhân cuộc đời mình!
......
Thật ra thì sống nhiều năm như vậy, sinh nhật đối với Tích Phong mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa, cho nên hôm nay làm tiệc rượu, cũng chỉ để cả nhà có thể họp mặt đông đủ.
Cho nên những thứ lễ nghi rườm rà kia, tất cả miễn, mọi người chỉ cần vui vể ăn, uống, chơi.
Tích Phong vẫn mặc một bộ hắc bào, chẳng qua bộ hắc bào này không thâm trầm giống dĩ vãng như vậy, mà giống như có sinh mạng, rất sống động. Mà Diệp Tuyết vẫn như cũ vẫn là một thân màu trắng, sạch như tuyết.
Hai người còn còn trẻ như vậy, nam còn tuấn dật hơn nam tử trong tranh, nữ phóng khoáng Mỹ Lệ, lại xinh đẹp không gì sánh được.
Đây đại khái chính là chỗ tốt của việc làm yêu ma, chỉ cần bọn họ muốn, là có thể vĩnh viễn giữ lại ở độ tuổi hai mươi độ tuổi đẹp nhất!
"Mẫu thân mẫu thân, tại sao ca ca có thể đồng thời đùng được cả hai tuyệt chiêu băng hỏa, mà con chỉ biết mỗi băng công?" Trên bàn rượu, mọi người đang ăn vui vẻ, tiểu nha đầu đột nhiên buông đùi gà trong tay xuống chăm chú hỏi.
"Đó là bởi vì ca ca con là do mẫu thân của con và phụ thân Tích Phong sinh ra, mà con là do mẫu thân của con và phụ thân Lạc Băng của con sinh ra." Sau một lúc yên lặng, Bích Lạc cười cười giải thích.
Vốn tưởng rằng tiểu nha đầu chỉ là tùy tiện hỏi một chút, không ngờ sau khi nó nghe vậy, có vẻ đăm chiêu suy nghĩ một phen, sau đó nói: "Mẫu thân, người nhét con lại trong bụng lần nữa sau đó cùng phụ thân Tích Phong sinh một lần như thế, con cũng muốn biết cả băng hỏa, như vậy thì có thể càng trở nên lợi hại hơn."
"......" Quả nhiên là lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, nghĩ cái gì nói cái đó.
Ngược lại làm khó một bàn toàn người lớn này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời nó như thế nào.
Ngược lại không trung đột nhiên vang lên Vạn Lý Truyện Âm: "Tiểu nha đầu, cái gì cũng biết không nhất định sẽ là lợi hại, mặc dù con không có hỏa, nhưng băng công của con lại lợi hại hơn nhiều so với ca ca của con, cho nên đừng nói lung tung, cẩn thận là phụ thân đánh mông con."
Oánh Oánh vừa nghe, lập tức le lưỡi một cái, bày tỏ tự mình biết sai rồi.
Thật ra thì nó cũng không phải thật sự muốn tuyệt chiêu hỏa, mà là rời phụ thân năm ngày rồi, có chút nhớ nhung, cho nên mới cố ý nói lời như vậy tới chọc giận phụ thân ở một cái thế giới khác, giọng nói của phụ thân rất dễ nghe: "Phụ thân, Oánh Oánh về sau bảo đảm không nói như vậy nữa, Oánh Oánh thích nhất phụ thân."
"Tiểu nha đầu, xem ra con ở đây ăn không ít ăn đồ ngọt, nói chuyện cũng trở nên ngọt như vậy."
"Hì hì, lần sau phụ thân có muốn Oánh Oánh mang một chút cho phụ thân ăn không?"
"Không cần, ngoan ngoãn ăn cơm đi."
"Vâng Vâng." Tiểu nha đầu khéo léo lần nữa cầm đùi gà từ trên bàn, từ từ gặm. Mẫu thân nói qua, Vạn Lý Truyện Âm là rất phí sức, cho nên, chỉ cần nghe giọng nói của phụ thân là đủ rồi, nó không muốn phụ thân quá mệt mỏi.
"Mẫu thân, tại sao chỉ có một mình phụ thân ở lại một thế giới khác? Lúc nào thì người mới có thể vĩnh viễn ở chung với chúng ta?"
"Nhanh thôi!" Diệp Tuyết yên lặng xoa đầu nữ nhi, kiên định nói ra hai chữ. Giống như là đang nói cùng nữ nhi, càng giống như là đang nói cho chính mình!
Năm năm rồi, tu vi của Lạc Băng có thể dùng từ đột nhiên tăng mạnh để hình dung, tin tưởng trong tương lai không xa, nhất định tất cả mọi người có thể đoàn tụ đấy!
Mọi người khó được gặp nhau, cho nên nói thế nào cũng phải ở lại chơi ba bốn ngày, ôn lại những chuyện vui vẻ.
Buổi tối vẫn là dạ tiệc phong phú như cũ, hơn nữa còn cố ý đến nhân giới tìm rượu ngon nhất.
Rượu quá ba tuần, người trên bàn cũng thay đổi nhiều.
"Tuyết Nhi mình cảm thấy rằng, cho dù rượu nơi này uống ngon..., cũng không bằng rượu ở thế kỷ 21. Nói thật, thật nhớ mùi vị bia, có chút đắng, cũng không kích thích......" Bích Lạc vuốt vuốt ly rượu trong tay, lầm bầm.
Diệp Tuyết cũng bị lời của nàng làm cảm xúc, ánh mắt mê ly nhìn Hư Không: "Mình cũng nhớ thế giới kia, còn muốn đi nhìn cô nhi viện chúng ta lớn lên một chút." Viện trưởng mặc dù nghiêm nghị, tuy nhiên thật sự là người tốt, không có viện trưởng, mình và A Bích có thể đã sớm chết đói đầu đường, nào còn có cuộc sống hạnh phúc hôm nay.
"Ai......"
Hai người nặng nề thở dài, khiến cho không khí của hiện trường lập tức bị đè nén.
"Mẫu thân, nếu nhớ, tại sao không đi về thăm một chút?" Thần Vân đề nghị. Còn nhớ khi còn bé, nó thích nhất chính là thức ăn trong truyền thuyết kia của thế kỷ 21, mùi vị đó, vô cùng đặc biệt, làm cho người ta ăn rồi một lần sẽ khó có thể quên.
"Được được, muội cũng muốn đi." Oánh Oánh lập tức phụ họa. Xuyên qua thời không, đi nơi mẫu thân sống khi còn bé, vô cùng thú vị.
"Trước kia thế nào không thấy các ngươi đồng tâm hiệp lực như thế?" Tích Phong cố ý trừng hai người một cái.
Hai huynh muội không thèm để ý chút nào, ngược lại hất cằm lên: "Cái này gọi là dùng cách đặc biệt để xử lý chuyện đặc biệt!"
"Cái này gọi là cưỡng từ đoạt lý." Trong miệng Tích Phong nói như vậy, trên mặt đã cười như nở hoa. Xoay người, kéo Diệp Tuyết vào trong lòng ngực mình: "Tuyết Nhi, nếu không chúng ta đi đi, thật ra thì ta cũng rất tò mò thế giới kia." Thế giới đó không có ma không có yêu, cũng là thế giới khiến Tuyết Nhi nhớ mãi không quên, rốt cuộc có dạng lực lượng thần bí gì.
"Ai nha, buông tay ra, bọn nhỏ đều ở đây." Diệp Tuyết giãy giụa từ trong ngực của chàng ra ngoài, bình phục hơi thở của mình một chút mới nói: "Mọi người thật sự động ý? Ngộ nhỡ không cẩn thận, Cửa Thời Không đóng lại lần nữa thì làm thế nào?"
"Chỉ cần mọi người ở chung một chỗ, không thời gian nào cũng giống nhau."
"Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa do dù cửa Thời Không đóng lại, chỉ cần thời cơ chín muồi, sớm muộn cũng là sẽ mở ra nha." Bích Lạc nhẹ nhàng bang quơ cho qua chuyện này: "Vậy chúng ta quyết định, ngày mai sẽ lên đường như thế nào?"
"Tốt." Mọi người cùng nhau hưởng ứng.
"Tối hôm nay mọi người sớm nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai lên đường."
......
Buổi tối, trên giường lớn, Tích Phong đẩy Diệp Tuyết lên trên giường, tự thể nghiệm giáo huấn một trận cho tốt. Cho tới khi nàng mệt mỏi thở hồng hộc, ánh mắt mê ly, liên tiếp đồng ý về sau sẽ không rời khỏi lòng chàng trước mặt nhiều người như vậy, chàng mới rời khỏi người nàng, hài lòng chép chép miệng, như con cọp ăn no.
Đàn ông mà không xấu thì phụ nữ không yêu.
Nhất là khi nói điều kiện, ở trên giường, nam nhân xấu vĩnh viễn đều được tiện nghi......