Người tới tên là Berleka, một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc nâu thắt bím, trên mặt có tàn nhang lấm tấm.
Lúc mở cửa ra thấy Berleka, đoạn giới thiệu này liền xuất hiện trong đầu Hình Diệp. Anh liếc nhìn vào vòng tay đen trắng, phát hiện nó đã biến thành trong suốt, có lẽ NPC không nhìn thấy được.
Trên vòng tay có một dòng chữ chỉ Hình Diệp có thể thấy: Bối cảnh câu chuyện đã tự động cập nhật.
Cũng may, không gài bẫy đến mức ngay cả tên người cũng không nói cho anh biết. Hẳn là lúc người quen của Claire xuất hiện trước mặt, hệ thống sẽ nêu ra giới thiệu cơ bản nhất.
Thật sự chỉ là tên gọi cơ bản nhất mà thôi.
Hình Diệp cúi đầu nhìn Berleka thấp hơn mình rất nhiều. Cô đang ôm một chiếc chậu gỗ lớn, bên trong chứa đầy quần áo, khiến một cô gái thấp bé như cô có vẻ đang cố hết sức. Hình Diệp bèn tự nhiên bê lấy chậu gỗ chỉ bằng một tay một cách thoải mái.
Gò má lấm tấm tàn nhang của Berleka hơi ửng đỏ, cô ôm lấy cánh tay đang để không kia của Hình Diệp, dịu dàng nói: “Claire tốt nhất!”
Hình Diệp chỉ tiếp xúc với phụ nữ trên công việc, nên cử chỉ thân mật kiểu này khiến anh hơi khó chịu. Nhưng vì cân nhắc đến vấn đề thiết lập nhân vật, anh đành miễn cưỡng nín nhịn không đẩy Berleka ra.
Có điều cử chỉ thân mật thế này cũng có chỗ tốt, Hình Diệp không biết đường chỉ cần đi theo Berleka là có thể đến được bờ sông.
Thời tiết của thế giới này hình như đang là đầu mùa xuân. Nước sông buốt lạnh, Berleka ngâm tay trong nước, chưa đầy một lát đã cóng đến mức đỏ bừng. Cô vừa giặt đồ vừa đau đớn ôm bụng.
Hình Diệp: “…”
Khách hàng chính của công ty Hình Diệp là phụ nữ, dù anh chưa từng tiếp xúc thân mật với họ, nhưng qua việc điều tra thị trường cũng biết được Berleka đang đến thời kỳ đặc biệt. Một cô gái vốn đã không nẩy nở, đến kỳ kinh nguyệt phải tiếp xúc với nước sông lạnh buốt sẽ không tốt cho sự trưởng thành sau này.
“Đừng giặt nữa.” Hình Diệp nói, vừa mở miệng đã phát hiện giọng nói của mình trở nên trong trẻo, lại còn là giọng nữ.
“Không được.” Mặt Berleka tái nhợt, cô lắc đầu: “Bánh mì đen trong nhà sắp hết rồi, em phải nhanh chóng giặt sạch những bộ đồ này mới có thể nhận tiền mua đồ ăn.”
Hóa ra đây là thiếu nữ nghèo khổ dựa vào giặt quần áo để sống trong thời trung cổ. Tuy không phải nông nô, nhưng cuộc sống cũng vô cùng gian khổ.
“Tôi giặt cho, cô ở đây nghỉ ngơi đi.” Hình Diệp nắm tay Berleka kéo đến chỗ có ánh mặt trời, còn mình thì cầm chậu gỗ hì hục giặt đồ.
Gia cảnh Hình Diệp giàu có, nhưng cha mẹ anh lại rất coi trọng việc bồi dưỡng năng lực tự gánh vác của anh. Năm cấp ba, cha mẹ đã đưa Hình Diệp đến ký túc trường để trải nghiệm quản lý phong cách quân sự, nên giặt quần áo quét dọn đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Berleka cảm kích nhìn Hình Diệp: “Cảm ơn chị nhé Claire. Chờ đến lúc chị không thoải mái, em cũng sẽ giúp đỡ!”
Có lẽ cô không có cơ hội đấy đâu… Hình Diệp vừa chà quần áo vừa nghĩ.
Berleka tìm một ít cỏ khô lót bên dưới, sau đó tựa vào gốc cây cạnh bờ sông, nhanh chóng ngủ thiếp đi dưới ánh nắng ấm áp.
Lúc Hình Diệp ném tất cả quần áo đã được vắt khô vào chậu gỗ, vòng tay trong suốt nhảy lên nhắc nhở cập nhật bối cảnh câu chuyện:”Claire lương thiện vừa giặt xong quần áo thì thấy bờ sông cách đó không xa bỗng lóe lên tia sáng. Cô đi tới xem xét, hóa ra là một tấm gương bạc.
Claire vẫn muốn có được một chiếc gương trong truyền thuyết, bèn đi tới cầm lấy nó, nhìn thấy mặt mình.”
Hình Diệp đi qua theo lời nhắc nhở, bèn trông thấy một chiếc gương bằng bạc có tay cầm, mặt kính to bằng bàn tay con gái đang nằm úp trong nước bùn cạnh bờ sông.
Âm thanh nhắc nhở bối cảnh vẫn đang tiếp tục trong đầu: “Claire cẩn thận quay lại nhìn Berleka. Thấy Berleka vẫn đang ngủ gà ngủ gật, Claire bèn nhét tấm gương vào ngực mình thật sát, trái tim đập thình thịch thình thịch dữ dội như nai con chạy loạn.”
Hình Diệp quay người lại như âm thanh nhắc nhở, quả nhiên Berleka đã ngủ rồi. Anh cúi đầu nhìn tấm gương bẩn thỉu trong vũng bùn, đoạn giơ chân dùng mũi chân đá thẳng tấm gương xuống sông. Tấm gương nhẹ nhàng im ắng chìm sâu dưới đáy.
Âm thanh kể lại bối cảnh lập tức phát ra tiếng “Xoẹt xoẹt” giống như tín hiệu không tốt, vòng tay trong suốt lóe lên dòng chữ “Sai lầm đợi sửa chữa”.
Hình Diệp hơi nhếch môi, để lộ nụ cười nhạt thứ nhất sau khi tiến vào thế giới đen trắng.
Anh thí nghiệm thành công rồi.
Đá tấm gương – đạo cụ quan trọng của câu chuyện vào sông là để nghiệm chứng ba chuyện:
Thứ nhất, cái gọi là chống lại vận mệnh, rốt cuộc muốn chống đến mức nào?
Là chống lại ở mức độ nhỏ trong bối cảnh câu chuyện hiện có và khung trò chơi, dùng thân phận một cô gái bình dân thời trung cổ để chuẩn bị cuộc khởi nghĩa nông dân để giác ngộ sự hiểu biết về quyền của phụ nữ; hoặc tiến hành thay đổi thân phận thông qua việc nâng cao sức sản xuất để gia tăng địa vị của chính mình mà không vi phạm bối cảnh xã hội hiện tại. Hoặc là, dứt khoát phá vỡ bức tường giữa các chiều, bỏ qua lời nhắc nội dung và bỏ qua tất cả các quy tắc mà không bại lộ thân phận.
Hình Diệp hành động bỏ qua nhắc nhở, để hệ thống xảy ra hỗn loạn, thế mà không bị trừng phạt gì, chứng tỏ hệ thống vô cùng khoan dung với “Từ chối”, “Phản kháng”.
Hi sinh giá trị may mắn đổi lấy tự do không bị quy tắc trói buộc.
Thứ hai, trong trò chơi RPG*, hành vi coi thường đạo cụ quan trọng như anh có lẽ sẽ dẫn tới kết cục đầu voi đuôi chuột, ví dụ như “Claire vì sợ luật pháp mà không nhặt gương lên, rồi một cô gái bình dân như cô sẽ gả cho một ông chồng vũ phu, cả ngày làm việc, trải qua một đời nghèo khổ, bị tra tấn bởi ốm đau”.
Cho dù kết cục mà ba kẻ phía bên kia thiết lập thế nào đi chăng nữa, thì điều kiện tiên quyết là câu chuyện nhất định phải được triển khai. Nhưng ngay cả tuyến kịch bản Hình Diệp còn chẳng đi vào, sao có thể nói kết cục được. Nếu như hệ thống quyết định thành lập kết cục này, vậy anh có thể trực tiếp chiến thắng.
*RPG, viết tắt của cụm từ Role-Playing Games, là thể loại game nhập vai chiến đấu theo lượt hoặc thời gian thực.Thứ ba, nếu điều thứ hai chưa thể thành lập và kịch bản vẫn tiếp tục, Hình
Diệp muốn xem xem hệ thống sẽ thay đổi tuyến câu chuyện thế nào để Claire có được tấm gương.
Hình Diệp chờ một chốc, vẫn không đợi được âm thanh nhắc nhở kết cục, tấm gương cũng không trái định luật vật lý mà nổi lên từ đáy sông. Anh bèn cầm lấy chậu gỗ đựng đầy quần áo sạch, đoạn đánh thức Berleka.
“Giặt xong rồi, chúng ta đi thôi.” Hình Diệp nói.
“Hả? Nhanh vậy sao?” Berleka nhìn quần áo trong chậu gỗ của Hình Diệp: “Bình thường em giặt lâu lắm.”
“Sức tôi mạnh.”
Berleka lật quần áo ra, mỗi cái đều được giặt sạch sẽ. Cô vui vẻ về nhà phơi khô, đến tối nhận được tiền thì mua sáu cái bánh mì đen, đưa cho Hình Diệp năm cái, chỉ giữ lại một cái cho mình.
Hình Diệp biết trong nhà Berleka còn có mẹ và em trai, một cái bánh mì đen không thể nào đủ ăn được.
Anh chỉ cầm một cái rồi đưa bốn cái còn lại cho Berleka, cô gái tết tóc bím mặt tàn nhang vội vàng lắc đầu: “Không không không, hôm nay quần áo do chị giặt, em chỉ nằm nghỉ thôi. Em không cần ăn đâu, chỉ cần một cái bánh để chia cho mẹ và em trai là được.”
“Tôi không thích ăn.” Hình Diệp vẫn nhét bánh mì đen lại, sau đó không để ý đến Berleka nữa, lạnh lùng quay lại nhà gỗ đóng chặt cửa.
Berleka lau nước mắt, cô ôm bánh mì đen đứng ngoài cửa hô lên: “Nhất định em sẽ trả lại cho chị.”
Đoạn chạy bịch bịch về nhà, để lại một mình Hình Diệp quay về phía trăng, vừa cắn bánh mì vừa trầm tư.
Hình Diệp không phải là người quá coi trọng ăn uống. Công việc bận rộn khiến anh thường xuyên quên ăn cơm, với anh, đồ ăn chỉ là công cụ lấp đầy dạ dày. Nhưng bây giờ anh phát hiện mình sai rồi, bánh mì đen thật sự quá khó ăn!
Hình Diệp lấy cốc nước lạnh cố gắng nuốt miếng bánh mì xuống, đoạn ngồi trên giường cỏ khô lục lọi tin tức trong vòng tay.
Cả ngày không thấy tuyến nội dung chính cập nhật, hẳn khi tối trời vắng người sẽ có thay đổi.
Quả nhiên, lúc vầng trăng tròn leo lên đầu cành, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”.
Chỗ này là một thôn xóm nghèo khó người ở thưa thớt. Trong căn nhà gỗ đơn sơ chỉ có một cô gái sống một mình, đêm khuya truyền tới tiếng đập cửa, liên hệ mấy điều kiện này lại với nhau đủ khiến lòng người hãi sợ run rẩy. Có điều Hình Diệp đã chuẩn bị từ sớm, anh nhìn qua khe hở của tường gỗ lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Nhờ ánh trăng chiếu rọi, anh nhìn thấy một chiếc gương bằng bạc dính đầy bùn, tay cầm của nó đang chống trên đất, dùng mép khung bạc gõ cửa một cách khó khăn.
Hình Diệp: “…”
Chẳng hiểu sao lại cảm thấy thương cho tấm gương này.
“Thùng”, “Thùng”, “Thùng”, tiếng đập cửa nặng nề hơn từng chút một, dường như gương đã hao hết sức mình.
Cùng lúc đó, bối cảnh câu chuyện lần nữa cập nhật, Hình Diệp nghe thấy tiếng thuyết minh: “Claire vì sợ trừng phạt của nữ vương nên không nhặt cái gương này lên, mà sợ hãi ném nó trở lại sông.
Ai ngờ đây là một chiếc gương có linh tính. Thông qua lần tiếp xúc ngắn ngủi, nó đã cho rằng Claire là một cô gái lương thiện thích giúp đỡ người khác, nó nguyện ý trở thành tấm gương của nàng. Thế là khi màn đêm buông xuống, nó nhờ sức mạnh của ánh trăng để đi đến cửa nhà Claire, dùng hết chút sức lực cuối cùng để gõ vang cửa nhà nàng.”
Xem ra không có tấm gương này thì kịch bản không thể nào tiếp tục. Hình Diệp mở cửa nhà, nhặt gương lên.
Thuyết minh: “Claire mở cửa, mừng rỡ cầm lấy tấm gương, sau đó nhìn thấy mặt mình.”
Nhất định phải nhìn mặt ư?
Dưới ánh trăng, Hình Diệp nhìn thấy tướng mạo của mình ở thế giới này phản chiếu qua tấm gương.
Ừm… Một khuôn mặt bẩn thỉu đen thui, không biết đã bao lâu chưa rửa, khiến Hình Diệp vốn sạch sẽ trước giờ nhìn thấy mà giật mình.
Trong thùng có một chút nước, anh lập tức xách tới trước sân rửa mặt chải đầu. Chẳng biết ban ngày Berleka lấy dũng khí ở đâu mới có thể khoác tay khi nhìn khuôn mặt này.
Thuyết minh: “Claire là trẻ mồ côi. Khác với những người khác có thể nhờ người thân giúp rửa mặt, nàng vẫn cho rằng mình là một cô gái xinh đẹp, mà không hề biết trong mắt người ta, nàng là một kẻ vừa lôi thôi vừa bẩn thỉu.
Cũng may tấm gương nhìn thấy nội tâm thuần khiết của claire, mới bất chấp nguy hiểm bị đập vỡ để tới bên nàng, giúp nàng thấy rõ chính mình.”
Sau khi sửa sang lại bản thân, Hình Diệp cầm lấy gương. Anh nhìn thấy cô gái trong gương có khuôn mặt tương tự mình, nhưng thêm phần dịu dàng. Nếu anh có em gái, có lẽ nó sẽ trông giống thế này.
Hình Diệp không biết mình có đẹp trai không, nhưng anh biết cậu em trai Hình Thước của mình là một chàng thanh niên anh tuấn, đi đến đâu cũng là tiêu điểm trong đám người. Như vậy, cô gái tương tự em trai mình cũng hẳn là xinh đẹp nhỉ.
Lúc đang nghĩ như vậy, trên gương bỗng xuất hiện một chữ “Xấu” rất to, còn bằng tiếng Trung.
Hình Diệp: “….”
Tấm gương này thật sự là thứ nhìn thấy “Tâm hồn thuần khiết của Claire”, “Cam tâm tình nguyện” trở thành gương của nàng đấy ư?
Hoàn toàn nhìn không ra!
______________