“Hừ, rõ ràng là con thứ*, nhưng lại được đặc cách bước vào Liên Hoa Môn? Chỉ bởi vì ngươi là thiên tài? Thật đáng tiếc, hiện tại ngươi đã mất đi linh lực, còn không bằng phế vật!”
*Con thứ: con vợ lẽ
“Đại thiếu gia, nếu tiếp tục nhấn nữa người sẽ chết mất, nhị thiếu gia đã không còn giãy giụa……”
Có giọng nói mơ hồ truyền đến, Quý Thẩm ý thức dần dần hồi phục, hô hấp khó nhọc đến mức gần như muốn nổ tung.
Hắn đột nhiên mở to mắt, trước mặt là mảng màu xanh đậm.
Hóa ra là hắn đang chìm trong nước!
Đây là muốn dìm chết hắn sao?! Chê cười rồi! Hắn đột nhiên quay người lại, một chưởng đánh về phía sau! Sau một chưởng này xuất ra hắn rốt cuộc ý thức được có gì đó không thích hợp, tu vi của hắn đâu?
Người đó rõ ràng không nghĩ tới người đang hấp hối bỗng nhiên lại giãy giụa, nhất thời không phòng bị, bị hắn đánh cả người bay ra ngoài.
Quý Thẩm chậm rãi bò dậy, đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình.
Hắn hẳn là đang ở trong hoa viên của gia đình giàu có nào đó, cách đó không xa một thiếu niên từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, sắc mặt lạnh lùng gian trá: “Thẩm Sơ Ngôn, ngươi thế mà dám đánh trả……” Thẩm Sơ Thành vừa trở tay, một tia sáng bắn ra như một mũi tên.
Thẩm Sơ Ngôn? Gọi ai vậy chứ?
Quý Thẩm nhướng mày, đầu đầy chấm hỏi.
Mắt thấy tia sáng đang tới gần, hắn đang muốn né tránh một cách phóng khoáng, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, chỉ cần mất tập trung một chốc, hắn đã bị đánh trúng.
Thân thể bay lên tạo thành một đường cong, rồi đập mạnh xuống nền đất.
Quý Thẩm rơi xuống nửa ngày cũng chưa bò dậy nổi, trước mắt hoa lên từng đợt mặt mày say xẩm.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia! Không thể tiếp tục đánh! Ngày mai người Liên Hoa Môn sẽ tới! Không nên nhìn thấy máu đâu!”
“Hừ, coi như ngươi gặp may mắn! Nể tình bổn thiếu gia sắp nhập học, tha cho cái mạng chó của ngươi một mạng!” Âm thanh dần dần đi xa.
Quý Thẩm nghiến răng, hôm nay bị làm sao vậy, hết kẻ này đến kẻ khác đều đem mặt mũi của Ma Quân hắn chà chà trên mặt đất! Hiện tại ngay cả thằng nhóc có tu vi chưa qua nổi tầng thứ ba cũng dám múa may trước mặt hắn.
Hắn chậm rãi bò dậy, khi nhìn thấy hình ảnh con người nhỏ bé phản chiếu dưới nước liền sửng sốt.
Một thiếu niên nhỏ nhắn, mặt mũi xanh xao lại còn sưng vù bầm dập đang nhìn kinh ngạc hắn, thân thể xa lạ này, khuôn mặt xa lạ này.
Quý Thẩm: “……”
Hắn hít sâu một cái, bình tĩnh tiếp nhận hiện thực này.
Tốt lắm.
Hắn hình như nhập vào người đứa nhỏ xui xẻo nào đó vừa bị chết đuối rồi.
Không đúng, đứa nhỏ này gọi là…… Thẩm Sơ Ngôn? Dường như có chút ấn tượng.
Quý Thẩm nhắm mắt ngẫm nghĩ nửa ngày, mới từ xó xỉnh nào đó trong ký ức mới moi ra được một chút manh mối.
Mười mấy năm trước, đại thần Ma Giới có bẩm báo tin tức hằng ngày cho hắn đã từng đề cập tới.
Gia tộc Tu Chân – Thẩm gia vui mừng chào đón một thần đồng, vừa sinh ra liền tự mang trên mình linh lực tầng thứ hai, đặt tên là Thẩm Sơ Ngôn.
Kỳ quái, không phải thần đồng sao? Sao một chút linh lực hắn cũng không cảm nhận được?
Trong đầu đột nhiên nhói một cái, một lượng lớn ký ức xa lạ và rời rạc tràn về.
Sau khi Quý Thẩm xem xong phần ký ức đó, thậm chí hắn còn suy đoán được gần như toàn bộ cuộc đời Thẩm Sơ Ngôn.
Chẹp chẹp, thật thảm, đơn giản mà nói, Thẩm Sơ Ngôn đáng lý ra phải được bồi dưỡng thành thiên tài vô địch, nhưng hiện tại lại bị nuôi dưỡng thành phế vật vô song.
Hắn vừa sinh ra đã là thần đồng, bình thường người tu chân có khả năng cả đời cũng không thể đột phá tầng tu vi thứ năm.
Mà tên nhóc này mười lăm tuổi đã có thể đạt được, việc này đã gây chấn động toàn bộ Tu Chân Giới.
Ngay cả Liên Hoa Môn, nơi luôn luôn chú trọng huyết thống thuần chủng, chỉ thu nhận con cháu trực hệ* cũng đặc cách cho cậu ta cơ hội, nhận lời để cậu ta năm nay có thể vào học.
*Con cháu trực hệ: ý là dòng chính, con trưởng.
Tuy nhiên một tháng trước, một cơn bệnh nặng khiến cho toàn bộ linh lực của cậu ta biến mất.
Thẩm gia sử dụng tất cả các loại biện pháp đều không thể làm được gì, mẹ cậu ta tuyệt vọng uống thuốc độc tự sát.
Thẩm Sơ Ngôn lập tức từ thiên đường té xuống địa ngục.
Linh lực Thẩm Sơ Thành tuy không bằng cậu ta, nhưng cũng luyện tới tầng thứ hai.
Mấy ngày trước lại càng có sự đột phá, tiến thẳng lên tầng thứ ba, thuận lý thành chương mà thay thế Thẩm Sơ Ngôn trở thành hy vọng mới của gia tộc……
Chắc chắn có trí trá, tuyệt đối có trí trá.
Có thể Thẩm Sơ Thành đã dùng biện pháp nào đó đánh cắp linh lực của Thẩm Sơ Ngôn.
Nếu tạm thời hắn phải sống bám vào cơ thể của đứa nhỏ đáng thương này, thì đó chính là duyên phận.
Ma Quân đại nhân là hắn coi như làm một việc thiện, lấy lại toàn bộ tất cả những thứ cậu ta xứng đáng có được trước khi hắn rời đi.
Tên nhóc thối tha Thẩm Sơ Thành vậy mà dám ra tay với hắn…… Quý Thẩm trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Đắc tội hắn, bất cứ ai cũng đừng hòng hắn bỏ qua.
Quý Thẩm dựa vào ký ức Thẩm Sơ Ngôn khập khiễng trở về, không còn cách nào, thân thể tên Thẩm Sơ Ngôn này ăn thêm một quyền, đã quá giới hạn chịu đựng.
Hiện tại toàn thân hắn như là muốn rời ra từng mảnh.
Nói như thế nào cũng là đã từng là thiên tài có linh lực đặt tới tầng thứ năm, thân thể sao có thể yếu ớt thành cái dạng này……
Nhắm mắt kiểm tra linh mạch, lại phát hiện linh mạch trong người trống rỗng, tựa như hồ nước khô hạn, một giọt linh lực đều không có.
Hả? Vừa mới nãy rõ ràng vẫn còn có chút linh lực mà.
Quý Thẩm nhướng mày, trong lòng đối với nguyên nhân việc linh lực Thẩm Sơ Ngôn hoàn toàn biến mất bỗng nhiên có một suy đoán……
……
Quý Thẩm không nhanh không chậm dựa theo ký ức trở về vườn ngự uyển của Thẩm Sơ Ngôn.
Phất tay cho thị nữ lui xuống, cởi bỏ quần áo, thoải mái tắm gội, lúc sau thay thì một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi trên ghế thưởng thức một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, như suy tư điều gì.
Đây là món quà sinh nhật mà Thẩm Thiên Vận tặng cho Thẩm Sơ Ngôn cùng Thẩm Sơ Thành, mỗi người một miếng, giá trị thì không gì đóng đếm nổi.
Giữa miếng ngọc bội này có mấy cái khe nhỏ màu xanh, nhìn khá khít.
Lẽ nào, miếng ngọc bội không hoàn mỹ thế này lại chỉ có vài vết nứt mờ mờ, chắc là do từng bị rơi vỡ nhưng được người ta dùng linh lực ghép lại, căn bản không nhìn kỹ thì chẳng thể thấy.
Quý Thẩm vuốt ve những vết nứt trên miếng ngọc bội, tinh ý nhận ra một tia tà khí.
Luồng khí chỉ thoáng qua trong giây lát, phảng phất như là ảo giác.
Lấy tu vi Thẩm Sơ Ngôn tất nhiên là không phát hiện ra thứ tà khí yếu ớt này, nhưng là Quý Thẩm thân là Ma Quân, đối với thứ này tự nhiên sẽ đặc biệt mẫn cảm.
Quý Thẩm khóe môi hơi cong lên, trong lòng hạ quyết tâm.
Chân tướng nguyên nhân Thẩm Sơ Ngôn mất đi phần lớn linh lực, hẳn là do cậu ta ngày ngày đêm đêm che giấu đem theo miếng